Editor: Nina
Tại nơi tổ chức tiệc mừng thọ chín mươi lăm tuổi của ông cụ Tịch, các nhân vật nổi tiếng tụ tập ở đại sảnh, yến tiệc linh đình.
Tịch Kiến Phong đã lớn tuổi, lại còn đông con cháu, xưa nay những dịp thế này không cần phải tự mình xử lý. Con trai thứ hai của ông là Tịch Hồng Minh ra dáng nam chủ nhân một cách nghiêm chỉnh, đứng ở cửa đợi khách.
Dạo gần đây, Tịch Hồng Minh chẳng thèm che giấu vẻ hả hê đắc thắng——Con gái Tịch Sâm của ông ta vừa hoàn thành vòng đánh giá ở khu một, ảnh chụp cùng với người đại diện đã được truyền bá rộng rãi, đã có tiếng tăm rất tốt.
Mặc dù là tiệc mừng thọ của Tịch Kiến Phong, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rằng tiệc sinh nhật của ông cụ chỉ càng làm càng ít đi, mà giờ đây Tịch Sâm là ứng cử viên sáng giá của khu sáu, đương nhiên có rất nhiều người muốn lấy lòng.
Sau rất nhiều lời tâng bốc Tịch Sâm và Tịch Hồng Minh, một nữ nghệ sĩ khu sáu rốt cuộc không kiềm được lòng hiếu kỳ: \”Không phải đợt trước cậu Tiểu Tịch cũng vừa hoàn thành đánh giá à? Sao hôm nay không đến đây?\”
Nơi như các bữa tiệc này, dẫu cho có bày vẽ xa hoa lãng phí đến đâu thì suy cho cùng cũng chỉ là chỗ để một đám người bàn chuyện nhà người khác, nói xấu sau lưng.
Có người nâng chén rượu lên mỉm cười: \”Trước giờ người ta vốn luôn kiêu ngạo, chẳng thèm đếm xỉa đến những dịp như thế này. Lẽ nào ngay cả sinh nhật của ông nội cũng phải làm màu đến muộn một chút?\”
Một người khác che miệng, nhỏ giọng nói: \”Hơn nửa cách đây không lâu đột nhiên công bố tin kết hôn. Không hề có xíu tiếng gió nào, khiến ai cũng bị sốc.\”
\”Đối tượng kết hôn chớp nhoáng với cậu ta, nghe nói hình như là người khu bảy hả? Đã được đề cử cho vị trí người đứng đầu viện cứu, đáng tiếc lại gặp tai nạn, không đi lại được nữa.
\”Ái chà, thiên tài khu bảy nghe thì thấy giỏi giang đấy, nhưng hai người có tiếng nói chung nào không? Còn là một người bị què chân. Không biết cậu Tiểu Tịch nghĩ gì, chẳng phải là tự tìm gánh nặng cho bản thân à?\”
Tiếng cười chói tai không thể kìm nén truyền ra từ đám đông.
\”Thằng nhóc Tiện Thanh này hệt như cha nó, từ nhỏ đã hành xử khác người, thích làm theo ý mình.\”
Tịch Hồng Minh rất khoái trá trước những lời chua ngoa như thế nhưng ngoài miệng còn nói với giọng điệu của người lớn trong nhà: \”Đôi khi thế hệ trước như chúng ta không thể hiểu được quyết định của nó, muốn khuyên cũng không khuyên nổi.\”
Ông ta đảo mắt, ý cười tức thì trở nên u ám: \”Nhưng có khi, chuyện như kết hôn này… chưa chắc đã là do hai bên yêu nhau.\”
Ý nghĩa sâu xa trong lời ông ta nói rất khó thấu, người có mặt đều sững sờ.
\”Ôi trời, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi kìa.\” Một nam nghệ sĩ ngẩng đầu lên, biểu cảm chợt thay đổi, \”Này——\”
Giọng anh ta bỗng im bặt, mọi người cùng lúc nhìn về phía cửa khách sạn.
Tịch Tiện Thanh quá mức đặc biệt——Người ta bàn tán sau lưng bảo cậu ngạo mạn, nói xấu câu, rồi lại không thể cầm lòng được hướng mắt về phía cậu.