Sở Bách Nguyệt nhặt lên Thần mộc chủy thủ, cùng mười sáu cây đinh làm từ Thần mộc.
Hắn không chỉ muốn giải cổ, mà còn phải vạch trần hành vi của Sở Chí suốt bao năm qua cho thiên hạ biết, đồng thời xóa bỏ chế độ đáng ghê tởm coi dòng nhánh như nô bộc.
Năm đó, Sở Chí có tám huynh đệ tỷ muội, ai cũng có tu vi vượt xa lão, nhưng vì không độc ác và tàn nhẫn bằng lão nên tất cả đều bị khống chế bằng độc cổ, buộc phải rời Nam Lĩnh, trở thành tám chi nhánh lớn hiện nay. Không chỉ họ mà cả con cháu của họ cũng không thoát khỏi số phận bị trói buộc. Nếu không ngừng bán mạng cho Sở gia – Nam Lĩnh, bán mạng cho Sở Chí, thì không có đường sống.
Bọn họ phải cống nạp linh quặng, tìm thiên linh địa bảo, chống đỡ ngoại địch bảo vệ Nam Lĩnh, làm những việc nguy hiểm và cực khổ nhất, trong khi Tông gia ở Nam Lĩnh lại sống yên ổn hưởng thụ tài nguyên, hút máu dòng nhánh từ đời này sang đời khác.
Những chuyện bẩn thỉu này, ngoài Sở Chí và một số người trong Tông gia ra, thì không ai biết cả.
Từ nhỏ, con cháu dòng nhánh đã bị dạy dỗ rằng huyết mạch Sở gia – Nam Lĩnh là cao quý nhất, Tông gia là vua và họ sinh ra là để bảo vệ Tông gia. Những tư tưởng này ăn sâu bén rễ, ai dám phản kháng đều bị Sở Chí dùng độc cổ giết sạch, giữ cho bề ngoài luôn êm ấm.
Sở Bách Nguyệt cũng giống những con cháu dòng nhánh khác, tu hành pháp thuật cấp thấp, chỉ mong hoàn thành những nhiệm vụ cống nạp nặng nề ngày qua ngày, năm qua năm. Nhưng khác biệt ở chỗ, hắn có thiên phú tu hành cực cao, dù là pháp thuật cấp thấp cũng có thể được hắn sử dụng như pháp thuật cao cấp. Ai cũng nhìn ra hắn có tiềm năng phi phàm.
Gia chủ dòng nhánh Thanh Sơn cũng chính là phụ thân hắn, không đành lòng để hắn cứ bị giam cầm cả đời ở Thanh Sơn. Con trai ông là nhân trung long phượng, đáng lẽ phải bước ra thế giới rộng lớn hơn tung hoành.
Vừa lúc Sở Chí tổ chức tiệc mừng thọ, Gia chủ Thanh Sơn liền cử Sở Bách Nguyệt đại diện Thanh Sơn đến Nam Lĩnh, đem hắn đặt trước mặt những kẻ ở Tông gia. Ông không biết đây là phúc hay họa, nhưng chỉ có Nam Lĩnh mới có tài nguyên giúp Sở Bách Nguyệt phát triển.
Sở Bách Nguyệt càng hữu dụng, Sở Chí càng luyến tiếc giết hắn bằng độc cổ. Lão muốn giữ lại người này để làm rạng danh Sở gia – Nam Lĩnh.
Lúc đó, Sở Bách Nguyệt vẫn chưa biết gì, hắn cứ ở lại Nam Lĩnh tu hành. Cho đến sau trận Đại chiến trừ ma ở Vực Tinh Lạc, khi biết Văn Úc bị trọng thương, hắn muốn đến Bắc Vực tìm y thì Sở Chí dùng độc cổ cảnh cáo hắn. Đến lúc đó, hắn mới biết chân tướng.
Sở Bách Nguyệt chỉ còn cách vừa tìm cách giải cổ, vừa củng cố địa vị ở Nam Lĩnh.
Mười năm qua, hắn đã thử vô số phương pháp để loại bỏ độc cổ mà không làm hại đến người bị trúng cổ, nhưng đều thất bại. Mãi đến gần đây khi nhìn thấy Thiên Triện, hắn bỗng nghĩ đến Thần mộc. Nếu dùng Thần mộc để chặt đứt liên kết giữa mẫu cổ và tử cổ, sau đó lặng lẽ loại bỏ mẫu cổ, thì có thể thành công.
Hắn đã thử, cách này đúng là được.
Mặt trời dần lên, gió thổi qua ao sen, làm những bông sen lay động.


