[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng – Chương 71: Về nhà thôi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Editing] Bé Omega Xuyên Đến Show Thiếu Nhi Trở Nên Nổi Tiếng - Chương 71: Về nhà thôi

Đoàn phim của Thời Vân Kinh hai ngày nay vẫn luôn tăng ca làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ, liên tục làm việc tới tận đêm khuya, cuối cùng vào ngày thứ ba cũng là vào sáng thứ năm, thành công kết thúc công việc.

Cô mệt đến nỗi eo đau, mắt thâm, nhưng vẫn muốn quan sát mọi người thu dọn đồ đạc ở đây.

Phó đạo diễn và người đại diện vỗ vai cô, muốn cô nghỉ ngơi: \”Tôi là đạo diễn, sao tôi lại là người rời đi trước được.\”

Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, sau khi các tổ dọn dẹp xong xuôi, kiểm tra một lượt xem có còn để lại đồ gì quan trọng hay không, ví dụ như cuộn phim, những bộ quần áo hoá trang và đạo cụ, camera lưu trữ các kiểu.

Đến khi mọi thứ xong xuôi hết, bọn họ bắt đầu ăn cơm trưa thì đã là buổi chiều, thiết bị phương tiện các kiểu với mấy cái hành lý thì họ sẽ gửi vận chuyển, xe của đoàn phim là đều là xe thuê hết, tí nữa tất cả đều sẽ quay lại chỗ này đưa đón.

Một số nhân viên bắt taxi để đi tàu cao tốc về, cũng có một số người bắt xe chạy đường dài về Kinh thị, những người đi riêng như vậy thì Thời Vân Kinh không quản được, chỉ nói phí di chuyền đều được chi trả hết rồi, bảo họ chú ý an toàn khi đi, hẹn gặp lại ở Kinh thị.

Trước khi xuất phát, Thời Vân Kinh lên xe RV, lấy hành lý mình đã sắp xếp hôm qua: \”Ba ơi, đi thôi.\”

Thời Phục Xuyên cũng cầm hành lý lên, nắm tay Li Li xuống xe.

Xe RV của cô sẽ được nhân viên chuyên môn gửi vận chuyển về Kinh thị, lúc đó khi họ lái xe việt dã đến sân bay sẽ có người lái thay về Kinh thị.

Trước khi lên xe, Thời Vân Kinh mới nhét vali vào trong cốp xe, chuẩn bị ngồi vào ghế lái thì bị cưỡng chế xuống sau ngồi nghỉ ngơi, mặc kệ cô nói như nào, Thời Phục Xuyên quyết không chịu nhường.

\”Đường đi ra sân bay rất dài, trên xe lại không có ghế dành cho trẻ em, Li Li với Lạc Lạc ngồi ở sau chung với con, Vân Kinh, con giúp ba chăm sóc em một chút.\” Thời Phục Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói.

Thời Vân Kinh lập tức xịt keo nín liền luôn, nửa ngày sau mới thở dài: \”Ba à, con lái được mà, con không mệt đến vậy, sao có thể để ba lái được?\”

Thời Phục Xuyên trêu ghẹo, cười nói: \”Ba cũng chưa có già đến mức không lái được xe.\”

Thời Vân Kinh ngẩn người, cuối cùng vẫn ra ghế sau ngồi.

Nhìn vẻ ngoài của Thời Phục Xuyên chắc chắn sẽ không ai nghĩ đến rằng ông đã hơn bốn mươi tuổi, ông vén tay áo, ngồi vào ghế lái, thành thạo khởi động con xe việt dã vừa dày vừa nặng.

Li bé con ngồi ở đằng sau, thấy một màn như vậy, nhịn không được nhớ đến trước kia khi anh cả lái xe cũng xắn tay áo lên.

\”Li Li, giơ tay lên nào.\”

Bé con ôm chú cún chưa kịp phản ứng lại đã giơ tay lên theo bản năng.

Quá ư là nghe lời luôn.

Thời Vân Kinh thắt dây an toàn cho Li Li, còn mình thì ngồi dựa vào cửa sổ xe, trên chưa xe việt dã đang đong đưa cô chậm rãi nhắm mắt lại, vài phút sau đã ngủ say.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.