Tống Hướng Nhan vừa vặn múc cháo đưa vào trong miệng, nghe được Khương Vọng Thư hỏi như vậy bị dọa đến mãnh sang một cái, kịch liệt ho khan lên.
Tống Hướng Nhan cuồng vỗ ngực, khụ đến gương mặt đỏ bừng lên, như là người lớn tuổi thở không lên cơn tức giận. Khương Vọng Thư thấy thế vội vã rót chén nước đưa tới cho nàng, ân cần nói: \”Con ăn sốt ruột như vậy làm gì a, chậm một chút chậm một chút!\”
Tống Hướng Nhan hướng về một bên lọm khọm cõng ho khan, dáng vẻ chật vật cực kỳ. Nghe được Khương Vọng Thư nói như vậy, nghĩ thầm nàng đây là ăn sốt ruột sao? Nàng này rõ ràng chính là bị sặc.
Khụ một hồi lâu, đem chào mới vừa nhét vào ho ra hơn nửa. Tống Hướng Nhan lúc này mới lấy khăn tay lau đi rồi dọn luôn dáng dấp chật vật, uống ngụm nước bình phục tâm tình của chính mình.
Nàng thực sự là đã quên tối hôm qua nói khoác không biết ngượng, thế là đối mặt với Khương Vọng Thư hỏi như vậy, chuẩn bị giả vờ ngây ngốc lấp liếm cho qua.
Nhưng Khương Vọng Thư không muốn buông tha nàng, thấy nàng bình phục xong, không ngừng cố gắng nói: \”Đang hỏi con nha Nhan Nhan, con cùng Tiêu Uyển xảy ra chuyện gì?\”
Tống Hướng Nhan thầm kêu một tiếng hỏng bét, trong lòng biết không tránh thoát được lần này liền quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư, một mặt đần độn mà nói rằng: \”Cái gì xảy ra chuyện gì a tiểu di? Con cùng Tiêu Uyển lại không quen, có thể có chuyện gì a?\”
Khương Vọng Thư thực sự là quá hiểu nàng, vừa thấy nàng nói chuyện không như bản nháp, nhẹ sách một tiếng rồi dùng ánh mắt liếc nàng, \”Không quen? Không quen mà người ta có thể cùng con oán giận con nói lời nào mà không dính tới dì?\”
Tống Hướng Nhan vừa nghe liền biết, tối hôm qua chính mình sau rượu, chung quy vẫn là không nói nên nói. Nàng không biết mình đến cùng nói bao nhiêu, nhưng ở loại tình huống mình không nhớ hết, Tống Hướng Nhan lựa chọn tự thú.
Có lời nói có lúc cho qua được, nhưng lúc bản thân không biết nói cái gì thì nói thật là lựa chọn tốt nhất.
Sau đó Tống Hướng Nhan thành thật giơ cờ đầu hàng, cùng Khương Vọng Thư thẳng thắn nói: \”Chuyện này nó kỳ thực là như này.\”
\”Con trước không phải đã thêm Wechat của Tiêu Uyển sao, sau đó chính là. . . Biết chuyện cô ấy cùng dì chia tay.\”
\”Con Liền rất tức giận, chất vấn cô ấy tại sao lại chia tay dì mấy lời như vậy đó thì cô ấy liền nói nói như vậy.\”
Tống Hướng Nhan nói, cẩn thận từng li từng tí một mà nhìn Khương Vọng Thư, ánh mắt lộ ra cầu xin, \”Tiểu di, dì đừng nóng giận a, con đây là vì dì hả giận thôi à.\”
Khương Vọng Thư uống một hớp cháo, cầm lấy cái muỗng nghĩ đến một hồi, mới than thở nói rằng: \”Tại sao dì phải cần con giúp dì hả giận? Lúc chia tay, cô ta cũng cùng dì nói những lời như vậy.\”
Tống Hướng Nhan ồ một tiếng, nhìn Khương Vọng Thư có chút hạ biểu hiện, tiến lên trước hỏi nàng: \”Tiểu di, lẽ nào dì còn chú ý sao?\”
Khương Vọng Thư nhìn nàng tức giận, \”Nếu như có ở tước mặt người yêu hiện tại của mình nhắc đến người yêu cũ, điên cuồng nhắc đến, con nói con có ngại hay chú ý không?\”


