[Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi “Hốt” Luôn Thụ Chính – Chương 7: Trà Mốc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit] Xuyên Thành Pháo Hôi Trà Xanh, Tôi “Hốt” Luôn Thụ Chính - Chương 7: Trà Mốc

Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
—————
Hạ Thương Dã giáo huấn cho Hạ Thương Lục một trận, Nguyễn Miêu nằm trên sô pha câu được câu không lắng nghe, thiện cảm trong lòng đối với anh cả mặt than tính cách nghiêm nghị tăng lên không ít.

Hạ Thương Lục vốn đang định già mồm cãi láo vài câu lại bị Hạ Thương Dã phạt đi viết kiểm điểm, cậu ta không thể phản kháng ông lớn quyền lực trong nhà nên đành hậm hực xoay người lên lầu, trước khi đi còn hung tợn trừng Nguyễn Miêu một cái, bộ dạng không hề giống như biết hối lỗi.

“Chuyện lần này sẽ không tái diễn nữa đâu.” Hạ Thương Dã nhìn Nguyễn Miêu vẫn nằm xụi lơ trên sô pha, thần sắc nhàn nhạt nhìn không nhìn ra vui hờn nói: \”Ngày mai hai đứa sẽ tách ra đến trường bằng xe riêng.”

“Cảm ơn anh cả.” Nguyễn Miêu từ trên sô pha ngồi dậy, do dự hồi lâu sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh cả, em có thể……xin thêm một việc nữa được không ạ?”

Cơ thể của Hạ Thương Dã hơi ngửa ra sau dựa sô pha, giơ tay tháo đồng hồ trên cổ tay xuống ném lên bàn trà không chút để ý đáp: “Nói thử xem.”

Đời trước Nguyễn Miêu chưa từng mở miệng xin xỏ kiểu này bao giờ, chìa tay đòi tiền của một người hoàn toàn xa lạ quá xấu hổ nhưng cậu thật sự không biết nên làm thế nào, hiện tại cậu vẫn là học sinh không có nguồn thu nhập riêng, nếu không cúi đầu xin tiền chẳng lẽ đợi ngày mai đói đến xỉu tiếp sao?

“Là thế này, em, hình như em không có thẻ cơm, anh cả có thể cho em mượn…” Nguyễn Miêu khó khăn nói, một bên cúi đầu bất an vò nắm vạt áo, lòng bàn tay bởi vì căng thẳng tiết rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt hổ thẹn đỏ ửng, bộ dạng như người ăn nhờ ở đậu vô cùng đáng thương.

Hạ Thương Dã cũng không ngờ rằng Nguyễn Miêu sẽ tìm anh vay tiền, cặp mắt sâu như vực đen nhìn chằm chằm cậu hồi lâu trầm mặc không đáp.

Dũng khí Nguyễn Miêu vất vả tích tụ lúc này lại bị chọc thủng, cậu cảm thấy bản thân thật sự không có chí khí và nghị lực, vừa định mở miệng rút lại lời nói Hạ Thương Dã đột ngột hỏi.

“Sao lại không có thẻ cơm? Mỗi tháng anh đều cho em một triệu mà, giờ đâu hết đi?”

Nghe anh nói thế, tam quan của Nguyễn Miêu bị chấn động đến vỡ vụn luôn rồi.

Mặc dù đã biết trong nguyên tác Hạ gia là gia đình giàu có thuộc loại rất nhiều tiền, nhà của cậu đời trước cũng giàu nhưng không thoáng đến mức cho một học sinh cấp 3 một triệu tiền tiêu vặt một tháng!

Một tháng một triệu là khái niệm quỷ gì vậy chứ? Còn nhiều hơn cả tiền lương người khác dầm mưa đội nắng đi làm!

Hạ Thương Dã lại hiểu phản ứng khiếp sợ thành cậu đang khó xử, vì thế anh xua tay lạnh lùng nói: “Thôi, không cần phải trả lại đâu. Nếu đã bước vào ngôi nhà này, trước khi em thành niên anh có nghĩa vụ phải chăm sóc cho em, tiêu tiền chỗ nào tùy em. Lát nữa nhận được tiền thì nhớ phải đi làm thẻ cơm ngay.”

Hạ Thương Dã nói xong câu lập tức đứng lên đi thẳng lên thư phòng tầng 3, Nguyễn Miêu hoàn hồn ngẩng đầu vừa định nói cảm ơn bóng người trước mặt đã không còn.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.