( Truyện [edit] Xuyên thành nữ Alpha lúc sau được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d bởi Chaydepzaivodich. Những nơi khác đều là ăn cắp)
Ông chủ béo lại quấn tràng hạt lên cổ tay, hắn chống quầy nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay cũng là một ngày không có ánh Mặt Trời.
Trước kia hắn thấy trên sách báo in hình bầu trời của hành tinh khác, đó là lần đầu tiên hắn biết bầu trời còn có thể có màu xanh lam mĩ lệ đến như vậy. Từ khi đó, hắn liền có một ước vọng nhỏ nhoi, chính là tích cóp đủ tiền để ra khỏi nơi này ngắm bầu trời trên hành tinh khác.
Tiền là thứ mãi mãi tích cóp không đủ, ông chủ béo lôi trong ngăn kéo ra một câu gương tròn tinh xảo, soi soi khuôn mặt đẫy đà của mình.
Cửa bị người đẩy ra, ông chủ béo lập tức giấu cái gương, nở một nụ cười tiêu chuẩn. Người bước vào là ông lão đội mũ nhọn khiêng trên vai cái bao tải màu xám đậm.
Ông chủ béo cười ha hả mà nói: “ Lão Phan tới rồi, xem ra hôm nay thu hoạch không tồi.”
Ông lão mỏi mệt buông bao tải, nâng tay đấm đấm bả vai, tự giễu: “ Già rồi, bì không nổi với lứa trẻ bây giờ.”
Thanh âm hắn khàn khàn thô lệ, dây thanh tựa hồ bị giấy ráp mài giũa qua, mang theo một loại tưởng chừng như ăn cát vàng giữa sa mạc.
Ông chủ béo nói: “ Đứa bé kia hỏi thăm ngươi.”
Ông lão ngẩng đầu, quần áo lam lũ, đầu tóc dơ loạn, làn da che kín nếp nhăn cùng nốt đồi mồi phác họa dáng vẻ gần đất xa trời của lão, tựa như một cái cây khô héo sắp chết. Đôi mắt hắn màu xám giống Giang Nguyệt nhưng lại có chút bất đồng.
Đôi mắt Giang Nguyệt màu xám bụi mênh mang, âm lãnh, tà ác, sắc bén, thần bí, tràn ngập khói mù, tựa như đám mây xám của Rác Rưởi Tinh.
Đôi mắt của ông lão này giống sương xám nhàn nhạt, nhu hòa, bình tĩnh, ẩn sâu bên trong là một loại chết lặng cùng lãnh đạm.
“ Đó là một đứa trẻ hiếu kì, tuổi thực trẻ, rất có lực lượng, rất có thiên phú.”
Lão binh che miệng ho khan một trận, cái mũ nhọn lệch sang một bên theo từng trận ho khan của lão, lão duỗi tay chỉnh lại mũ, đem đồ vật trong túi cẩn thận đặt xuống bàn.
Ông chủ béo mang bao tay, bắt đầu phân loại phế liệu lão nhặt, lúc tính tiền còn cho thêm một ít, dặn dò: “ Đi mua liều thuốc đi, lão cứ ho khan như thế không tốt đâu.”
Phan Bố Ân lắc đầu: “ Đều là bệnh cũ, cứ kệ nó đi.”
Ông chủ béo lắc đầu: “ Cứ kệ thế thì sống được bao lâu a, rồi cũng đến lúc dầu hết đèn tắt.”
“ Vậy cứ để nó tắt đi, dầu cháy hết cũng là lúc ta nên tắt.”
Khuôn mặt lão binh bình tĩnh, thậm chí trong mắt có chút bất cần đời, nhìn qua có vẻ lão không thèm để ý sống chết.
Ông chủ béo lại lộ ra ánh mắt hận sắt không thành thép.
( Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.)
Có một số người không có chấp niệm với sinh tồn, sinh tử đối với họ mà nói nhẹ như gió thoảng mây bay.
Ông lão đẩy cửa ra, cửa sắt cũ nát phát ra những tiếng kẽo kẹt, ánh mắt ông chủ béo hướng ra ngoài cửa sổ, gió trời thổi xuyên qua tấm áo của lão binh, nhấc bổng góc áo choàng lam lũ của lão.
Ông chủ béo nhớ lại những kí ức xa xăm, khi đó hắn vẫn là đứa trẻ 15 tuổi, lần đầu tiên hắn thấy Phan Bố Ân là giữa tiết trời đang mưa, phía sau có người truy hắn, hắn liều mạng chạy, lúc đó lão binh cầm theo phen trường đao xuất hiện trước mắt hắn.
Lão binh nói với hắn: “ Hài tử, mau trốn phía sau ta.”
Lão đặt ngang trường đao trước ngực, giống chiến thần bất bại bước ra từ thần thoại Hi Lạp, một người có thể đấu với thiên quân vạn mã.
Hiện tại bọn họ đều già rồi.
Cửa sắt lại bị người đẩy ra, một mùi thối nồng nặc khó thể diễn tả xông tới.
Tựa như mùi tất thối ngâm trong hố xí một tuần không giặt, ông chủ béo ngừng thở, mỉm cười nhìn về phía người tới.