Edit: Quả Dưa Tịch Mịch
Beta: Lên Đỉnh Tây Thiên
Nguyên Triều Vũ trả lời: Cảm ơn Trần ca, vẫn là trước kia tốt hơn. Tiền của đại lão không phải là tiền của chính mình tiêu nhiều khẳng định không được thoải mái, hiện tại có công việc thích hợp nào không giới thiệu cho bảo bảo* a? (•̀ᴗ•́)و
*bảo bảo ở đây là xưng hô của Nguyên Triều Vũ với người đại diện (Trần ca)
Giới giải trí dễ kiếm nhiều tiền như vậy, nhiều giống như giấy a, người ngốc mới không thử lăn lộn một phen.
╮(╯▽╰)╭
Trần ca: Được a, có chuyện này, còn rất gấp gáp nữa. Trước kia ngươi quay bộ 《 Tần Nga Mộng Đoạn Tần Lâu Nguyệt 》hiện tại sắp phát sóng cần bắt đầu tiến hành tuyên truyền, muốn tìm ngươi chụp ảnh tuyên truyền hoặc quay video ngắn trên Douyin*. Khi nào ngươi có thời gian ?
* Douyin:kiểu giống như tiktok á
Nguyên Triều Vũ đứng lên chạy nhanh, đi đến trước mặt đại lão mới họp xong một hội nghị,đang nhàn nhã uống cà phê. Ngửa đầu, ngoan ngoãn hỏi: \”Lão công, chúng ta khi nào đến thành phố S a?\”
Đông Phương Bác Diễn nhíu mày, nhìn áo ngủ y nhăn nhúm nói: \”Lập tức hạ cánh, ngươi mau đi thay quần áo.\”
\”Ừm, lão công, em có phim lúc trước quay yêu cầu chụp ảnh tuyên truyền , có thể đi hay không?\” Nguyên Triều Vũ vẻ mặt vô tội \’ngươi không đáp ứng ta sẽ rất thất vọng á\’.
\”Chỉ là chụp ảnh?\” Đông Phương Bác Diễn hỏi.
Nguyên Triều Vũ gật đầu như lật đật.
\”Được thôi,nhưng những động tác kịch liệt thì không thể làm, lấy hài tử làm chính, trong bụng ngươi chính là người thừa kế của Đông Phương thế gia!\”
Nghe thế Nguyên Triều Vũ rep lại Trần ca: Ta lập tức quay về thành phố S, hai ngày sau đều rảnh.
Nguyên Triều Vũ thay quần áo xong, hưng phấn mà đứng ở cửa cabin, đây chính là lần đầu tiên y từ cầu thang của phi cơ riêng đi xuống a, giống như vai chính vai phụ ở những tiết mục lúc 7 giờ có ratings cao của đài truyền hình,có chút hồi hộp, có chút ngượng ngùng.
Như thế nào mới có thể ở cầu thang riêng đi xuống bình thường, có phong độ, online chờ gấp. ಥ‿ಥ
Đông Phương Bác Diễn nhìn y hưng phấn chơi di động, thở dài một hơi, lại đem người chặn ngang bế lên, bước xuống cầu thang.
Dựa vào bờ ngực rộng lớn của lão đại gia, Nguyên Triều Vũ nháy mắt hóa đá, mặt cũng lập tức đỏ bừng, quá mất mặt.
Phía dưới hơn một trăm bảo tiêu áo đen xếp hàng nghênh đón, rốt cuộc đây cũng là đế vương thương giới toàn cầu, phô trương như vậy là bình thường.
Đông Phương Bác Diễn đem người trong lòng ngực mình đặt xuống, nhìn mặt y đỏ rực vì xấu hổ, cười khẽ một tiếng.
Bốn phía thực yên lặng, bảo tiêu gần đó nghe được đại lão bản này cười một tiếng, lập tức cảnh giác.
Số lần đại lão bản cười trong một năm là đếm trên đầu ngón tay a!