[Edit] Trục Tinh – Chương 8 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 11 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Edit] Trục Tinh - Chương 8

Trời yên hai ngày, rồi lại đổ mưa. Mưa xuân luôn mịn màng, dai dẳng, dường như chẳng bao giờ dứt.

Cơn mưa này gột rửa mặt đất, để rồi khi qua đi, vạn vật sẽ đón chào sức sống mới.

Ngày thứ ba, Sở Anh Hoa đứng từ xa, lặng lẽ nhìn Lạc Đình Sương đã đợi suốt ba ngày bên thăng tiên đài.

Hắn biết y đang chờ đợi điều gì, cũng biết kết cục sẽ ra sao. Đứng giữa thăng tiên đài, từng sợi mưa như dệt nên bức màn ngăn cách y với thế gian, cô độc mà lặng lẽ.

Mưa dần nặng hạt, bao phủ cả đất trời trong một tầng sương xám mờ mịt.

Lạc Đình Sương giữa màn mưa xoay người xuống núi, mang theo sát khí không hòa hợp với tiết xuân.

Hướng đi của y—là Trường Tông Môn.

Lý Ký Bạch, đại đệ tử của Lãm Nguyệt Điện, đứng bên cạnh Sở Anh Hoa, do dự hỏi:

“Sư tôn, có cần ngăn sư thúc lại không?”

Sở Anh Hoa thở dài:

“Cứ để y đi. Có lẽ như vậy sẽ khiến lòng đệ ấy dễ chịu hơn một chút. Dù có gây ra tai họa lớn đến đâu, vẫn còn ta ở đây—một sư huynh đủ sức che chở.”

Đây là lần thứ hai Lạc Đình Sương bước vào Trường Tông Môn.

Lần đầu tiên, là để dạy học.

Lần thứ hai, là để giết người.

Kiếm rời vỏ, nhắm thẳng vào Mục Lưu Phương, kẻ đang được đám đông bảo vệ. Ánh mắt y lạnh lùng, không mang theo chút cảm tình:

“Trả lại đôi mắt cho đồ nhi của ta.”

Giọng y còn lạnh hơn cả cơn mưa này, cái lạnh xuyên qua làn da, thấu tận trái tim.

Mục Lưu Phương trốn sau lưng Mục Cần Tùng, thân thể run lên kịch liệt. Hắn kinh hoàng nhìn Lạc Đình Sương, khuôn mặt thanh tú lập tức tái nhợt. Nhưng đôi mắt kia vẫn đẹp đẽ lạ thường, dù trong tình cảnh này, vẫn tỏa ra ánh sáng mê hoặc.

Mục Cần Tùng không thể khoanh tay đứng nhìn con trai mình lần nữa trở thành kẻ mù. Hắn lên tiếng:

“Lạc Tiên quân, hôm nay ngươi rút kiếm, giận dữ hướng về Trường Tông Môn, còn muốn lấy đi đôi mắt của con ta, Lưu Phương. Chẳng lẽ đây là cách hành xử của phong chủ Trục Nguyệt Đỉnh? Trường Tông Môn ta dù không sánh bằng Trục Nguyệt Đỉnh, nhưng cũng không phải để mặc người khinh nhục. Nếu tiên quân chịu dừng tay, ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Lạc Đình Sương cười nhạo, nhìn lướt qua đám người trước mặt. Đây gọi là chính đạo tiên môn sao? Chỉ cần dăm ba câu đã có thể đặt bản thân vào vị trí kẻ bị hại.

Nhưng hôm nay, y không đến đây để giảng đạo lý.

Kiếm phong khẽ chuyển, từng sợi mưa bị chém đứt giữa không trung, bọt nước vỡ vụn theo gió. Một đệ tử Trường Tông Môn ngã xuống, trên cơ thể kéo dài một đường kiếm từ cổ xuống bụng.

Chỉ khi mùi huyết tanh hòa vào không khí ẩm ướt, mọi người mới thực sự hiểu được—Lạc Đình Sương nói được làm được.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.