Trăng lên đến giữa trời, đám đông dần thưa, ánh đèn cũng lặng lẽ lui dần.
Hưng phấn quá mức, cuối cùng chỉ đổi lại đôi mắt nặng trĩu không thể mở nổi. Nguyễn Trường Tinh ngáp hết lần này đến lần khác, lảo đảo theo bước chân Lạc Đình Sương trở về khách điếm. Đường dưới chân đã sớm không còn thấy rõ, nhưng may mắn cậu cũng chẳng cần nhìn.
Vừa đặt lưng xuống giường, cởi áo ngoài, cậu còn cố gắng níu giữ chút tỉnh táo cuối cùng, liếc mắt nhìn chậu hoa quỳnh đã được an trí cẩn thận, mơ hồ dặn dò: “Sư tôn, hoa nở nhớ gọi con.”
Lạc Đình Sương khẽ vuốt nhẹ sợi tóc cậu, giọng ôn hòa: “Được, ngủ đi, sư tôn sẽ thay con canh giữ.”
Nguyễn Trường Tinh dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay quen thuộc và hơi ấm thân thuộc.
Tiếng mõ canh vang lên nhè nhẹ trong con phố vắng, náo nhiệt ban nãy tựa như một giấc mộng xa vời, chỉ còn lại màn đêm thăm thẳm kéo dài vô tận. Trên giường, người ngủ say, hơi thở đều đặn và bình yên.
Trên kệ, hoa quỳnh từng lớp cánh trắng muốt dần bung nở trong yên lặng. Dưới ánh trăng, cánh hoa tựa bạch ngọc, trong trẻo mà thanh tao, mỹ lệ đến mức khiến cả đêm tối cũng trở nên dịu dàng.
Đêm tối tĩnh lặng, nhưng trong sự yên lặng ấy lại ẩn chứa một bầu không khí quỷ dị, như thể đang bị thứ gì đó vô hình dần dần xâm chiếm.
Phù dung sớm nở tối tàn, tựa như giấc mộng thoáng qua trong chớp mắt. Trong cơn ngủ say, linh hồn Nguyễn Trường Tinh bất giác bị một thế lực vô danh kéo vào một không gian xa lạ.
Cách vách, người nằm trên giường bỗng dưng mở bừng mắt. Không một chút do dự, y đẩy cửa phòng, sải bước tiến vào phòng Nguyễn Trường Tinh. Trong khoảnh khắc bước chân vừa chạm đất, những ngọn đèn dầu trên bàn tự động bừng sáng, ánh sáng vàng nhạt lay động soi rọi căn phòng.
Người trên giường vẫn nằm yên, hơi thở đều đặn như cũ. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, Lạc Đình Sương đã lập tức nhận ra—hồn phách của Nguyễn Trường Tinh đã rời khỏi thân xác.
Ngón tay thon dài khẽ khép lại, nhẹ nhàng lướt qua giữa trán cậu, một luồng ánh sáng trắng mờ nhạt xuất hiện rồi nhanh chóng tan biến.
Lạc Đình Sương thu tay về, đáy mắt ánh lên tia sắc lạnh, chậm rãi thốt ra hai chữ:
\”Gọi hồn.\”
Có người đang thi triển thuật gọi hồn.
Hơi lạnh lan tràn giữa đôi mày, đôi mắt y hàn ý thấu xương. Bờ môi mỏng trước giờ luôn trầm ổn giờ đây lại mím thành một đường sắc bén như lưỡi kiếm.
Đáng chết.
Trước khi rời đi, ánh mắt y thoáng dừng lại nơi chậu hoa quỳnh đang cúi đầu trên kệ.
Ở con hẻm phía Đông có một cửa hàng quan tài đã bỏ hoang từ lâu. Sau khi toàn gia chủ quán dọn đi, căn nhà cũng không được bán lại, cứ thế bị bỏ mặc suốt nhiều năm.
Hai năm gần đây, nơi này bỗng được mở cửa trở lại, dường như có người đã chuyển vào. Tuy nhiên, người mới đến này rất ít khi ra ngoài, ban ngày gần như không ai nhìn thấy bóng dáng, khiến hàng xóm xung quanh cũng không biết rốt cuộc hắn là ai.


