Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
Chương 32:
Trước đây, khi còn ở Hầu phủ, ngay cả một đồng xu Giang Vụ Oanh cũng khó mà lấy ra được, đây lại là lần đầu tiên trong hơn mười năm cậu thưởng tiền cho người khác, nên cậu vô cùng lúng túng, lo rằng cho ít quá sẽ phụ công tiểu thái giám đã chạy một chuyến vì mình.
Lễ vật hồi môn mà Vĩnh Hưng Hầu đưa cho chẳng đáng mấy, cứ theo cách Giang Vụ Oanh ban thưởng cho người khác thế này, đại khái một hai tháng sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Tiểu thái giám tên Tiểu Trăn Tử, nhớ lại lời dặn dò của cha nuôi trước khi đến, nào dám nhận tiền thưởng của tiểu chủ tử này, vội vàng cúi đầu từ chối: \”Vương quân nói vậy khiến nô tài tổn thọ mất thôi. Lương bổng của cung Từ Dụ rất hậu hĩnh, bọn nô tài không thể nhận thưởng của chủ tử được ạ.\”
Giang Vụ Oanh nghe vậy, nửa hiểu nửa không, đành phải thu lại mấy đồng tiền vàng trong tay.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước điện Từ Dụ. Giang Vụ Oanh còn chưa bước vào, đã thấy một vị ma ma búi tóc cao bước ra đón. Vừa đỡ cậu đi vào, bà vừa tươi cười nói: \”Nương nương còn đang nhắc tới ngài đấy, thật khéo làm sao, Vương quân đã đến rồi!\”
Trong suy nghĩ của Giang Vụ Oanh, Thái Hoàng Thái Hậu là nữ chủ tử duy nhất trong cung này, lại là người từng cùng cố Trung Tông chấp chính, chắc hẳn sẽ có khí thế uy nghiêm bức người.
Nhưng khi nhìn người phụ nữ ngồi trên giường La Hán, cậu lại thấy bà bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ khoảng bốn mươi tuổi. Bà mặc áo dài màu xanh thẫm thêu họa tiết chữ Thọ, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc bích sáng bóng, tóc vấn đơn giản bằng một cây trâm gỗ trầm hương, trong lòng bà ôm một con chó sư tử nhỏ, cả người toát lên vẻ thân thiện dễ gần.
Giang Vụ Oanh vội vàng quy củ quỳ gối định hành đại lễ: \”Cung kính vấn an Thái hoàng thái hậu—\”
Nhưng cậu vừa khuỵu xuống một nửa đã được Trần ma ma bên cạnh đỡ lại, ôn hòa nói: \”Nương nương không thích những lễ nghi hình thức này, Vương quân mau đứng lên đi.\”
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói: \”Con là người nhà của lão Thập sao?\”
Bà vẫy tay: \”Lại đây, lại gần đây để Hoàng Tổ Mẫu nhìn xem.\”
Nói xong bà buông tay, vỗ vỗ vào mông con chó sư tử, con vật nhỏ liền lon ton chạy ra sau tấm bình phong bằng gỗ tử đàn.
Giang Vụ Oanh bước lên trước, Thái hoàng thái hậu chăm chú quan sát cậu một hồi, hài lòng nói: \”Quả là đứa trẻ ngoan, gả cho lão Thập đúng là thiệt thòi cho con rồi.\”
Rồi bà lại sầm mặt, không vui trách móc: \”Lão Thập đâu rồi? Hoàng tổ mẫu truyền con vào cung, nó thật sự cho rằng ta chỉ gọi một mình con thôi sao? Đã thành gia lập thất mà vẫn chẳng ra thể thống gì cả!\”
Giang Vụ Oanh siết chặt đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: \”Thái Hoàng Thái Hậu bớt giận.\”
Thấy cậu có vẻ rụt rè, Thái Hoàng Thái Hậu liền ra hiệu cho Trần ma ma lấy khay điểm tâm tới.