Lễ xuân sưu, vốn là nghi thức từ cổ xưa đã có. Vừa để rèn luyện binh quyền, vừa để dân chúng thấy rõ uy nghiêm thiên tử, mỗi năm đại điển săn bắn đều không thể thiếu.
Từ hoàng thất đến quần thần, ai nấy đều vô cùng coi trọng. Chư vị hoàng tử tất nhiên cũng phải hiện diện đông đủ.
Theo lệ mấy năm gần đây, Tạ Lưu Đình luôn lấy cớ thân thể yếu nhược không tiện cưỡi ngựa để từ chối tham dự phần săn bắn. Thay vì lên ngựa rong ruổi cùng mọi người, hắn chỉ ngồi chờ trong trướng, đợi khi săn xong mới cùng mọi người dự yến tiệc.
Mặc dù chưa từng chính thức tham dự buổi vây săn nào, nhưng phủ Úc Vương lại không hề giống như Thận Vương từng lời giễu cợt, rằng chẳng có nổi một con ngựa ra hồn. Ngược lại là đằng khác.
Mỗi năm, các nước tiến cống vô số bảo mã, Văn Đế đều đích thân lựa vài con tốt nhất ban cho Úc Vương phủ.
Mẹ ruột của Tạ Lưu Đình – Gia quý phi – khi sinh thời từng là người được sủng ái nhất hậu cung, ngay cả khi đã mất vẫn khiến hoàng đế khắc ghi không quên. Còn bản thân Tạ Lưu Đình tuy mang bệnh quanh năm, nhưng học rộng hiểu sâu, kiến thức cao xa, tự nhiên được Văn Đế xem trọng.
Chỉ là, dù trên mặt ai nấy đều tỏ ra cung kính, trong lòng người người khó tránh ghen ghét đỏ mắt.
Thì thầm sau lưng, nhiều người nói: \”Lương mã mà để cho kẻ ma ốm ngồi lên, chẳng phải quá uổng phí?\”
Lại cũng có người thầm thở phào:
\”Nếu không phải hắn nhiều bệnh, thì vị trí Thái tử kia… e là Đại hoàng tử còn chưa kịp mơ đến.\”
Cũng chính vì vậy, mỗi dịp xuân sưu đến gần, Thận Vương luôn không quên sai người mang \”lễ vật\” đến phủ Úc Vương – năm nào cũng là một con ngựa già yếu gần đất xa trời.
Vừa là phô trương thị uy, vừa là châm chọc rõ ràng đến chói mắt.
Tất cả những chuyện này, ngày hôm ấy sau khi Tạ Dương rời đi, Lăng Thích đã thản nhiên kể lại với Tang Lam – như thể kể một chuyện xưa hắn đã nghe hàng chục lần, không còn thấy gì đáng ngạc nhiên.
Tang Lam nhìn người nọ bằng một ánh mắt sâu xa. Một câu kể nhàn nhạt, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại như chạm trúng nơi đáy lòng bị bóp nghẹt.
Chẳng trách hôm đó khi nhìn thấy con ngựa kia, hắn lại sinh ra thứ cảm giác tức tối như có gì bị đè nén – thì ra, trong ánh mắt bình thản kia của Tạ Lưu Đình, cũng từng chịu không ít khinh nhờn như thế.
Đó là một loại cảm xúc mang tên \”đồng tình\”.
Không phải đồng tình vì đối phương thân thể suy nhược, cũng chẳng phải vì hắn khó nhọc đường đi. Mà là thứ đồng tình dành cho kẻ rõ ràng có thể phản kháng, lại chỉ biết cắn răng nhẫn nhục, cam chịu mang gánh nặng, chẳng hé một lời oán than.
Tại Mạc Bắc, dẫu có bị chém gãy tay, máu chảy cạn người, chỉ cần còn một hơi thở sót lại, người ta cũng sẽ liều chết gượng dậy, một lần cuối cùng đối mặt kẻ địch, dù biết sẽ thua.
Cho nên cái kiểu nhẫn nhịn đến mức không còn giới hạn như của Úc Vương đây, ở trong mắt Tang Lam thật sự có chút… khó hiểu. Người ta đã hạ nhục đến tận mặt rồi, mà hắn vẫn cứ là bộ dáng đạm nhiên như gió thoảng.