[Edit] Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người – ☀️ Chương 134: Trên người như có sâu bò – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit] Thần Thám Bị Vạn Người Ghét Dùng Tiền Tỷ Mua Lòng Người - ☀️ Chương 134: Trên người như có sâu bò

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Giản Nhược Trầm vội vàng vét sạch phần cơm hộp trước mặt vào miệng, móc một tờ tiền Hồng Kông màu cam đặt lên quầy, nói mơ hồ: \”Không cần thối lại.\”

\”Thế sao được!\” Ông chủ quán cơm nhanh tay xua đi, \”Quan sir cho nhiều lắm rồi, sao tôi nỡ nhận thêm tiền của cậu, bữa này cứ coi như tôi mời.\”

Giản Nhược Trầm trừng mắt nhìn: \”Số còn lại thì tính vào tài khoản hội viên của tôi!\”

Cậu khó khăn nuốt hết phần cơm còn lại đang nhét đầy má, rồi lấy một chai nước khoáng trên quầy, vặn nắp uống vài ngụm, vừa uống vừa gọi cho thầy Lý: \”Thầy Lý! Ở ký túc xá bên cạnh tòa nhà nghệ thuật khu Tây của trường có 5 sinh viên nữ định nhảy lầu. Cảnh sát và đội cứu hộ bên cứu hỏa còn chưa tới kịp, thầy…\”

Lý Trường Ngọc cắt lời: \”5 người? Nhiều vậy? Em đứng dưới đó, đừng lên, thầy đến ngay!\”

\”Vâng, em hiểu rồi.\” Giản Nhược Trầm cúp máy, nốc nốt chai nước rồi ném ngược vào thùng rác, sau đó lấy chiếc thẻ công tác đã để không cả tuần ra đeo lên cổ, lại lục tìm trong túi, gọi cho giáo vụ xin số điện thoại của cố vấn khoa nghệ thuật.

Điện thoại gọi liên tục, nóng đến mức dán vào tai cũng thấy bỏng. Giản Nhược Trầm đành đưa ra xa một chút, bấm số điện thoại của cố vấn khoa nghệ thuật, vừa lùi lại mấy bước, vừa ngẩng đầu nhìn lên sân thượng ký túc xá.

5 cô gái đang vừa cười vừa nói, trong đó một người đã trèo qua hàng rào bảo vệ, ngồi trên mép sân thượng.

Cô ấy đong đưa chân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh đầu thu, không biết có phải đang hát không.

Gió lớn thổi tung mái tóc dài tán loạn của các cô gái, rối tung che khuất cả mặt, nhưng chẳng ai lùi bước.

Tín hiệu bận kéo dài hơn 10 hồi chuông, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Giản Nhược Trầm vội vàng cúi đầu, đi đến dưới một gốc cây bên cạnh, \”Alo? Thầy Hoàng của khoa múa phải không ạ?\”

Hoàng Tông Kiệt: \”Đúng vậy, em là?\”

\”Có người khoa nghệ thuật định nhảy lầu, 5 nữ sinh, mặc đồ tập giống của khoa múa, phiền thầy dẫn theo hai trợ lý khoa khác đến hiện trường duy trì trật tự ký túc xá, tránh bị vây xem.\” Giản Nhược Trầm nói rất nhanh, một hơi dứt khoát.

Hoàng Tông Kiệt cười một tiếng: \”Đừng đùa nữa, em bên khoa nào? Lại trốn bài tập chiều nay phải không? Trốn học là không được đâu.\”

Đứa nhỏ này, kiếm lý do cũng chẳng chịu nghĩ cho ra hồn.

Khoa nghệ thuật toàn là con nhà giàu, kém lắm cũng cỡ trung lưu. Tuy tính tình có phần đa cảm, nhưng muốn gì có nấy, tâm trạng không tốt thì đi bar, đi hát karaoke giải khuây, ai mà lại đi nhảy lầu?

Hoàng Tông Kiệt vẫn cuộn mình trong chiếc chăn nhỏ trên ghế sô-pha, chậm rãi nói: \”Lừa thầy đúng không? Nghỉ trưa còn hai tiếng nữa, em cứ nghỉ một lát, chiều nhớ đến phòng tập đúng giờ, hôm nay phải cân nặng đấy.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.