Trần Đạm đứng ngoài cửa nghe một lát, càng nghe càng thấy không thích hợp, rõ ràng là có kẻ cố tình hãm hại Tạ Minh Tịnh.
Hắn đương nhiên biết người trong video là Tạ Minh Tịnh, nhưng thế thì sao? Đó là video tư mật, chỉ có hắn và Tạ Minh Tịnh có thể xem được, hiện tại lại bị truyền phát trước mặt tất cả mọi người, nhất định có kẻ muốn hắt nước bẩn lên người cậu.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng hiện tại của Tạ Minh Tịnh, Trần Đạm không khỏi đau lòng.
Đó là bảo bối mà hắn nâng niu trong tay.
\”Thưa thầy,\” Trần Đạm đi vào phòng, mắt nhìn thẳng, trực tiếp đối mặt với thầy chủ nhiệm đang đứng yên, \”Em muốn hỏi thầy một chút, sự cố hôm nay thầy định xử lý thế nào?\” Hắn cao lớn, vai rộng chân dài, ánh mắt hung mãnh, đứng trước mặt thầy giáo lại mang khí thế áp đảo hoàn toàn.
Thầy chủ nhiệm biết gia cảnh nhà hắn, cười hòa hoãn: \”Sự cố hôm nay, trường sẽ yêu cầu mọi người có mặt trong hội trường ký tên đảm bảo giữ bí mật, mong các em phối hợp một chút.\”
Học sinh vừa nghe thấy phải ký tên bảo mật, lại sôi nổi phản kháng.
\”Em không ký, dựa vào gì chứ, có căn cứ pháp luật không?\”\”
\”Với lại, bố mẹ em còn đang chờ bên ngoài, mau cho em ra đi.\”
Thầy chủ nhiệm móc khăn giấy lau mồ hôi trên trán, đám học sinh nhỏ tuổi này khó quản lý quá.
\”Mọi người nghe tôi nói.\” Thanh âm Trần Đạm không cao không thấp vang lên, phòng học nháy mắt yên tĩnh lại.
Hắn hướng đến vị trí ghế gần nhất ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trọng: \”Tôi đoán là mọi người đều biết học bổng này là do bố mẹ tôi thành lập, về điểm này không có gì phải che dấu.\”
\”Sự việc hôm nay có ảnh hưởng không nhỏ đến quỹ hội từ thiện của trường, cũng ảnh hưởng tới danh tiếng nhà tôi, chẳng lẽ mọi người muốn sau này khi cứ nhắc đến học bổng là mọi người lại xôn xao về vụ việc này sao?\”
\”Coi như mọi người cho tôi chút mặt mũi, tôi mời mọi người ăn cơm, có được không?\”
Trần Đạm nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng lời hắn nói cũng khá hợp lý.
Người đạt giải lần này có hai người quan hệ rất tốt với Trần Đạm, biết hắn là người không tồi, rất trượng nghĩa, phóng khoáng, với lại nhỡ vụ này lộ ra sẽ làm hủy quỹ học bổng thì họ cũng chỉ thiệt, vì thế hai người bắt đầu quay ra khuyên nhủ mọi người.
\”Thật ra chuyện này cũng không có gì để nói, tôi đồng ý với Trần Đạm.\”
\”Tôi cũng thế, chuyện nhỏ thôi mà, vốn dĩ chúng ta cũng không muốn làm khó bạn bè.\”
\”Tôi cũng đồng ý, dù sao cậu cũng có đạo đức tốt, đã có lời nhờ thì đương nhiên tôi sẽ giúp.\”
Trong khoảng thời gian ngắn tình thế đã nghịch chuyển, tập thể cùng đồng ý ký hiệp định bảo mật, giáo viên chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm.
Mà Trình Thắng Kỳ đang đứng trong đám người lúc này nhìn chằm chằm Trần Đạm, cả người kích động đến phát run.
________