Editor: Tieen
Chương 495: Săn giết huyết tộc (5)
\”Lê Cẩn, đây có tính là tai nạn lao động không?\” Tư Ngộ giơ tay mình lên.
Mùi máu tươi đối với quỷ hút máu mà nói đặc biệt rõ ràng, chỉ cảm thấy toàn bộ không gian đều lây dính hương vị này.
\”Thế nào.\” Hắn chậm rãi mở miệng, đơn giản chỉ có hai chữ.
Nếu không phải là người đã quen với việc hắn nói chuyện như vậy, rất khó để đoán ra những gì hắn nói.
\”Chính là mèo hoang nhỏ kia a, tôi vừa nói qua, dưỡng cho cẩn thận sẽ tốt lên.\” Tư Ngộ rút khăn giấy ướt, lau vết thương trên tay.
\”Tôi nói này Lê Cẩn, cậu bắt một nhân loại làm cái gì?\” Tư Ngộ đối với chuyện vạn năm khó gặp này vô cùng tò mò, tự giác ngồi xuống sô pha, rất có bộ dáng muốn cùng hắn nói chuyện lâu dài.
\”Mấy năm nay tôi vẫn cho rằng cậu có hứng thú với Trình Di, mới cưng chiều cháu gái nhà cậu như vậy, chờ cô ta đến tuổi trưởng thành, cậu sẽ cưới cô ta, không nghĩ tới, cậu đột nhiên thông suốt.\”
\”Nhưng mà nghe Hạ Thiên nói, nhân loại kia là huyết săn, cậu không sợ ở trên giường đang vui vẻ, bị giết sao?\”
\”Có việc?\” Lê Cẩn vốn cúi đầu, mắt khẽ nâng lên, nhìn Tư Ngộ, tựa hồ đang nghi hoặc vì sao hắn vẫn còn ở đây.
Tư Ngộ: \”…\”
Hắn ta là một người sống sờ sờ, nói lâu như vậy, hắn còn có thể xem nhẹ mình!
Không hiểu sao tức cái lồng ngực.
\”Tôi có thể đi, những thứ khác tạm thời không tính, cậu nói cho tôi biết, cậu coi trọng mèo hoang nhỏ kia chỗ nào? Bắt về nhốt lại.\”
\”Muốn.\” Lê Cẩn chậm rãi mở miệng.
Tư Ngộ sửng sốt một chút, mới phản ứng lại ý tứ của hắn.
Ý của Lê Cẩn là, hắn muốn nhốt thì nhốt.
Thật tùy hứng…
Chỉ là…
Con mèo hoang nhỏ kia, dường như không phải hắn muốn là có thể nhốt lại.
Mèo hoang nhỏ mang theo móng vuốt, chống lại một con sói lạnh lẽo này, đến tột cùng ai thắng đây?
Tư Ngộ tỏ vẻ rất mong chờ.
Lập tức Tư Ngộ liền bị Hạ Thiên tiễn đi.
Tư Ngộ đứng ở ngoài cửa lớn kia, chửi bới: \”Tôi từ khi nào trở thành người Lê Cẩn cậu kêu tới là tới, muốn đuổi là đuổi hả?\”
Gió thổi tới, trên cổ hơi đau đớn khiến hắn đưa tay sờ sờ cổ, lúc này mới nhớ tới cổ mình cũng bị trầy xước.
Nhìn lâu đài đứng sừng sững trước mặt, Tư Ngộ cười cười: \”Một vở kịch thú vị như vậy, làm sao có thể không có tôi?\”
–
Tô Mộc bị giam đã một tuần, ngoại trừ người mỗi ngày đưa đồ ăn cho cô, chưa từng gặp qua bất luận kẻ nào.


