BẠN ĐANG ĐỌC
Hán Việt: Khoái xuyên nghịch tập: Thần bí boss, biệt loạn liêu
Tác giả: Vân Phi Mặc
Nguồn: Wikidich.com (Người đăng: Ánh Nguyệt)
Editor: Bạch Diệp Thảo
Tình trạng: Hoàn thành
Tình trạng Edit: Hết thế giới 11 (Hết quyển 1 sang quyển hai nha các bạn �…
#1v1
#1vs1
#cổ-đại
#hiện-đại
#huyền-huyễn
#hệ
#hệ-thống
#mau-xuyên
#mauxuyên
#ngontinh
#ngượctra
#ngọt
#nuphu
#nữ-phụ
#showbiz
#sung
#tu-tiên
#xuyênnhanh
Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường đã từng nỗ lực học khiêu vũ, học lễ nghi bàn ăn, học tập trang điểm, nhưng dù cô ấy có nỗ lực thế nào đi nữa, cũng không thể so được với Triệu Bảo Nhi.
Mỗi lần, chỉ cần đứng bên cạnh Triệu Bảo Nhi, mọi người sẽ chỉ chú ý tới cô ta. Bắc Vũ Đường giống như một người sống hay không cũng được, không lên được mặt bàn.
Bắc Vũ Đường nhìn hai mẹ con cười vui vẻ trong phòng khách, mà cô một mình một mình ngồi một bên, giống như một người trong suốt.
Bắc Dật Phong kích động đi vào phòng khách thì nhìn thấy một màn như vậy.
Mẹ và Bảo Nhi vui vẻ nói chuyện phiếm, mà Vũ Đường một mình cô đơn ngồi trong góc, yên lặng nhìn họ, trong mắt lộ ra khát vọng và ảm đạm.
Trái tim Bắc Dật Phong trong phút chốc giống như bị người cấu, đáy lòng đau đớn, càng thêm đau lòng Bắc Vũ Đường.
Ánh mắt anh ta khi nhìn mẹ Bắc và Triệu Bảo Nhi có hơi thay đổi. Một khắc đó, anh ta đột nhiên có chút không thích Triệu Bảo Nhi, cũng không vui vì mẹ mình.
\”Mẹ.\” Bắc Dật Phong lên tiếng đánh gãy câu chuyện của hai người.
Lăng Nguyệt ngẩng đầu, vui sướng nói: \”Phong Nhi về rồi à. Mau qua đây ngồi.\”
Bắc Dật Phong cũng không đi về phía mẹ Bắc, mà đặt mông ngồi cạnh Bắc Vũ Đường, cười hỏi: \”Vũ Đường, hôm nay ở trường học thế nào?\”
\”Giống như trước đây.\” Bắc Vũ Đường nhàn nhạt trả lời.
Bắc Dật Phong nhìn về phía những hộp quà được bày trên bàn, \”Mẹ mua cái gì thế?\”
Mẹ Bắc lúc này mới nhớ tới việc mình mua quà về cho con, cười mở một hộp gấm trong đó ra, bên trong là một chuỗi Phật châu, \”Cái này là Phật châu do Phổ Không đại sư làm ra, đeo trên người có thể đảm bảo bình an. Mẹ mua cho mỗi đứa một cái.\”
Mẹ Bắc đặt hai hộp gấm khác cho Bắc Dật Phong và Bắc Vũ Đường.
Mẹ Bắc lại đưa hai chiếc hộp gấm trên bàn cho Triệu Bảo Nhi, Triệu Bảo Nhi ra vẻ tò mò mở ra, bên trong là một đôi vòng tay làm từ dương chi bạch ngọc thượng đẳng, màu sắc cực kỳ thích hợp với tuổi của cô ta.
Triệu Bảo Nhi vui sướng đeo lên tay, \”Mẹ, mẹ xem, có phải rất đẹp đúng không.\”
Mẹ Bắc cười nói: \”Ừ, đôi vòng tay này xứng với Bảo Nhi nhà chúng ta nhất. Mẹ vừa thấy đôi vòng tay này, là nghĩ ngay đến con. Mẹ biết là con hợp với nó nhất.\”
Bắc Dật Phong nghe được lời này của mẹ mình, mày hơi nhíu lại, khóe mắt nhận thấy biểu cảm cô đơn của Bắc Vũ Đường, nhẫn nại không vui trong lòng, hỏi mẹ Bắc: \”Mẹ, mẹ cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Của con và Vũ Đường đâu?\”
Mẹ Bắc cười trừng anh một cái, \”Sao mẹ có thể thiếu phần của hai đứa.\”
Mẹ Bắc đặt hai chiếc hộp khác xuống trước mặt bọn họ, Bắc Dật Phong mở hộp giúp Bắc Vũ Đường, trong hộp là một cái điếu trụy, cũng là dương chi bạch ngọc, nhưng so với vòng tay của Triệu Bảo Nhi, quả là gặp sư phụ.