Hứa Văn Nghi mặc bộ thường phục bằng vải lanh màu trà nhạt, mái tóc xõa tung mềm mại, những lọn xoăn nhẹ buông lơi trên vai, ngũ quan thanh tú trang nhã.
Bà đứng trước cửa, khí chất điềm đạm đoan trang toát lên phong thái tri thức đậm đà.
Khương Đường khoác tay Hứa Văn Nghi, ngũ quan tinh xảo, môi đỏ như son.
Thấy Khương Trạm nhìn sang, Khương Đường nhướng hàng chân mày được kẻ tỉ mỉ, nhoẻn miệng để lộ nụ cười trêu chọc.
Hiệu trưởng vội vàng đứng dậy khỏi ghế da, bước tới bắt tay Hứa Văn Nghi trông cứ như một người bạn cũ, \”Đã lâu không gặp.\”
Hứa Văn Nghi áy náy, \”Khương Trạm đã gây thêm phiền phức cho thầy rồi.\”
Trước mặt Vệ Đông Kiến, hiệu trưởng không tiện nói những lời khách sáo như \”không phiền phức\”, chỉ cười rồi ra hiệu mời ngồi.
\”Ngồi xuống nói chuyện, đúng lúc phụ huynh bên kia cũng đang ở đây.\”
Hiệu trưởng giới thiệu phụ huynh đôi bên, \”Đây là Vệ Đông Kiến, ba của Vệ Tiểu Trì, còn đây là Hứa Văn Nghi, mẹ của Khương Trạm.\”
\”Như đã nói, mong mọi người giữ bình tĩnh. Dù sao chúng ta cũng muốn giải quyết chuyện này một cách êm đềm mà, đúng không?\”
Hứa Văn Nghi nhìn Vệ Đông Kiến đang sầm mặt, ánh mắt lướt qua ông rồi dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Vệ Tiểu Trì, cuối cùng nhìn về phía Khương Trạm.
Bà thôi không nhìn nữa, \”Tình hình đại khái tôi đã nghe thầy Ngụy nói qua điện thoại rồi, còn cụ thể thế nào thì vẫn nên để hai đứa nhỏ nói trước.\”
Hiệu trưởng đồng tình, \”Đúng, để hai đứa nhỏ nói.\”
Khương Đường tiếp lời, \”Khương Trạm, em nói trước đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?\”
Khương Trạm tóm gọn trong một câu, \”Ba cậu ấy đuổi cậu ấy ra ngoài, em tìm chỗ ở cho cậu ấy, đơn giản vậy thôi.\”
Vệ Đông Kiến bị Khương Trạm chọc tức đến mức xém trúng gió, gầm lên: \”Nói nhăng nói cuội! Nếu mày không giở trò với nó trước cửa nhà tao, tao có nặng lời như vậy không?\”
Hứa Văn Nghi khẽ cau mày.
Khương Đường nhìn về phía Vệ Tiểu Trì, dịu dàng nói: \”Khương Trạm đã giở trò với em sao?\”
Khương Trạm chắn trước người Vệ Tiểu Trì, nhận hết trách nhiệm, \”Con chủ động hôn cậu ấy, mọi người muốn phạt thế nào thì cứ phạt con đi.\”
Vệ Đông Kiến tức giận cười lạnh, \”Thấy chưa, tôi có vu oan gì nó không? Cái thứ côn đồ này…\”
Vệ Đông Kiến chưa nói hết câu, Vệ Tiểu Trì đã đứng bật dậy, gồng mình tuôn ra một tràng:
\”Cậu ấy không ép buộc con, con tự nguyện, con… bọn con đang yêu sớm. Chuyện bỏ nhà đi không phải do cậu ấy dụ dỗ, con biết mình đang làm gì… Con thích cậu ấy.\”
Mặc dù Khương Trạm luôn tin chắc rằng Vệ Tiểu Trì thích mình, nhưng đây là lần đầu tiên anh chính tai nghe cậu thừa nhận.