[Edit – Np] [Cao H] Thế Thân Cảnh Nóng – C33: Trốn đi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit – Np] [Cao H] Thế Thân Cảnh Nóng - C33: Trốn đi

BẠN ĐANG ĐỌC

Hán Việt: Sàng hí thế thân
Tác giả:Đông Phương Bạch Khai
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, NP
Số chương : 38 (convert hoàn)
Edit : Tiểu Vũ YY (do quá thèm thuồng mà ráng edit, lịch đăng không đều nhưng sẽ cố gắng, mọi…

#21
#caoh
#edit
#hiệnđại
#hnặng
#hvan
#nguoc
#np
#sắc
#thitvan

Edit: Tiểu Vũ YY

Lâm Tiêu Tiêu phát hiện đám người hầu đột nhiên bắt đầu bận rộn hẳn lên, bình hoa các kiểu đều bị lấy đi, thay vào đó những vật trang trí bị gắn chết, cầu thang sàn nhà đều lót thảm dày.

Cô đứng ở lan can lầu hai, nhìn người dưới lầu người qua lại như mắc cửi, hỏi: \”Đến dịp gì quan trọng sao?\”

Phía sau hai tên bảo an vẫn im lặng, tựa như tượng đá, không hề nhúc nhích mà đứng đó.

Lâm Tiêu Tiêu có chút hoang mang, dạo này không thấy Phó Hi, rốt cuộc hắn cũng sợ rồi sao. Cô đoán hắn không dám lên giường với cô, sợ ngày nào đó sẽ bị giết chết trên giường chăng. Mỗi khi nghĩ đến một màn lần trước, cô lại cảm thấy đau đớn không hít thở nổi, giây phút lưỡi dao cắm vào da thịt hắn, cô đã không thể nào dùng sức được.

Cha mẹ đã chết, cô hận hắn, lại càng hận bản thân mình hơn. Yếu đuối, vô dụng, chỉ đem lại bất hạnh cho người khác.

\”Tiểu thư, trang phục ngài yêu cầu đã đem tới rồi\” Đằng sau vang lên một giọng nói.

Ăn mặc của cô vốn chẳng phải có gì lo lắng, cô nào có tâm trí nào mà muốn quần áo gì chứ Lâm Tiêu Tiêu quay đầu, vừa thấy khuôn mặt người kia vội nuốt lời đã thốt ra khỏi miệng: \”Tôi không…… không ngờ tới nhanh như vậy, để tôi xem.\”

Người hầu quy củ bê xấp quần áo, mặt mày trẻ trung anh tuấn, đôi mắt sáng lấp lánh lén lút chạm vào mắt Lâm Tiêu Tiêu.

Cô không dám thay đổi quá lộ liễu, chậm rãi đi tới đặt tay lên lớp y phục, tay còn lại nắm chặt tới phát đau.

\”Nếu không có vấn đề gì, ngài có muốn thử không ạ?\” Giọng nói vẫn ôn tồn, không chút chập chùng.

\”Được, đem vào phòng thay đồ đi.\” Lâm Tiêu Tiêu cố gắng khống chế bước đi của mình không được quá gấp gáp.

Người hầu đặt đồ lên kệ trong phòng thay đồ, quy củ nói: \”Để tôi gọi người đến phụ giúp ngài thử đồ ạ!\”, rồi nhanh chóng ra ngoài, không hề có một động tác dư thừa nào.

Hai tên bảo an lạnh lùng kiểm tra xấp trang phục, quan sát xung quanh rồi mới lui ra đứng canh ngay cửa phòng. Lát sau, một cô hầu gái lại bước vào. Lâm Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn thấy cô ta thoát y trước mặt mình, rồi nhanh chóng mặc một bộ đồ trong xấp trang phục kia lên.

Khi cô hầu gái ngẩng lên, cô mới vỡ lẽ, người này không chỉ dáng dấp giống cô mà trang điểm nhìn sơ qua cũng khá giống. Lâm Tiêu Tiêu vội vàng mặc lại trang phục người hầu mới thay ra, cô hầu cũng phối hợp buộc gọn tóc của cô lên, còn tóc của mình lại xoã ra.

May mắn phòng thay đồ có gương lớn, lại đầy đủ phụ kiện. Chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong, cô cúi đầu, hồi hộp nắm cửa mở ra.

Cô gái thế thân nhẹ nhàng bước đi, không hề ngừng lại mà ra tới ban công bên ngoài.

Bàn tay Lâm Tiêu Tiêu vẫn bấu chặt nắm đấm cửa không dám ngẩng lên, thấy bóng quần hai tên bảo an đi theo người kia. Cô xốc lại tinh thần, cứng ngắc rời khỏi phòng.

Cửa phòng vừa khép lại, cô chưa kịp thở ra thì rơi vào một vòng tay ấm áp.

\”Thật may là anh đã tìm được em, mau đi thôi, ra khỏi đây rồi nói sau!\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.