Chuyển ngữ: Tặc Gia
Tây Giao Lãnh để ở Lạc Dương có tên là Ô Yến cung, đây là biệt uyển hoàng gia từ ngày trước, bây giờ cũng đã sớm suy tàn. Trong cung cỏ dại mọc um tùm, tơ nhện giăng kín.
Đáng thương cho Hán đế Lưu Thông, bảy tuổi đã bị xách lên ngôi Hoàng đế làm con rối, đến nay chưa được lấy một ngày an tâm. Trước kia phải chịu sự ép buộc lạm quyền của Hạnh Tốn, suốt ngày cậu nơm nớp lo sợ. Bây giờ lại bị ép nhường ngôi, chuyển tới lãnh cung này sinh sống, cậu biết Hạnh Tốn giữ lấy cái mạng mình chẳng qua chỉ để tôn vinh danh nghĩa cho người đời nhìn tới, sớm muộn hắn cũng sẽ sai sát thủ giết mình, những cận thị bên cạnh cũng suốt ngày hoảng sợ, mây đen phủ kín, mới tới nơi này chưa bao lâu đã bị bệnh, sao có thể mời thầy thuốc kê đơn? Cuối cùng phải tự sinh tự diệt.
Đảo mắt tới tháng giêng năm sau, giữa trời đông giá rét, Lưu Thông bị giam cầm ở đây tầm mấy tháng, bệnh tật hành hạ đến yếu gầy, tin tức ngoài kia thì hoàn toàn không biết.
Ngày hôm đó, cận thị Tống Khánh đang rơi lệ, bên ngoài điện bỗng vang lên tiếng hô to quát tháo ầm ĩ, xen lẫn là tiếng đao kiếm giao nhau, cậu còn tưởng Hạnh Tốn phái người tới giết mình, sợ hãi run lẩy bẩy, cận thị Tống Khánh cõng cậu chạy về phía hoa viên phía sau, chưa trốn được vài bước đã nghe thấy tiếng truy đuổi phía sau, hai người ngã xuống đất, họ nhắm mắt lại chờ mũi đao giết chết, không ngờ lại nghe thấy tiếng hô: \”Bệ hạ đừng sợ! Chúng ta được phái tới cứu bệ hạ ra ngoài!\”
Lưu Thông mở mắt ra, nhận ra người tới là Tả Đô Hầu Vương Bá và Trưởng thừa Đổng Thành.
Năm ngoái sau khi Hạnh Tốn soán vị, chém giết quy mô lớn. Vương Bá tức giận mà chẳng dám nói gì, chỉ có thể theo nhiều người cúi đầu xưng thần. Sau đó hắn biết hoàng đế bị phế đang bị giam cầm ở Ô Yến cung, bên cạnh chỉ còn ba cận thị, ăn bữa sáng lại phải lo bữa tối, trong lòng lại càng thêm hậm hực.
Hắn và Trưởng thừa Đổng Thành vốn có quan hệ tốt,. Mấy ngày trước hai người bí mật hẹn gặp nhau, Đồng Thành kể lại tin mới biết, ít ngày nữa Hạnh Tốn muốn sát hại phế đế thì nước mắt đan xen, khẩn cầu Vương Bá cứu phế đế ra, bảo vệ ánh sáng cuối cùng của triều Hán. Vương Bá hạ quyết tâm, âm thầm phân tán người nhà trước, hôm nay hắn dẫn mấy chục vệ sĩ trung thành xông vào lãnh cung, giết hết thủ vệ trông coi rồi tới đây cứu giá.
Hai người Vương Bá, Đổng Thành quỳ xuống đất bái lạy: \”Lão tặc Hạnh Tốn nghịch thiên đảo hành, người thần đều giận! Được biết lão tặc muốn sát hại bệ hạ, nhân lúc có cơ hội thần mới tới đây cứu bệ hạ ra khỏi lao tù, trước tiên cứ tới nhờ vả Tôn thất trước, đăng hịch văn kêu gọi chư hầu khắp thiên hạ cần vương, bảo vệ giang sơn triều Hán ta!\”
Lưu Thông chẳng qua chỉ là một thiếu niên mười tuổi, bây giờ tay chân như nhũn hết, còn không tự đi được huống hồ là chủ ý của mình, được Vương Bá cõng ra khỏi lãnh cung, nhìn mười mấy thi thể của cung vệ trông coi mình ngổn ngang trên mặt đất, mùi máu tanh gay mũi, cậu biết Vương Bá Đổng Thành là trung thần triều Hán, họ sẽ bảo vệ mình nên trong lòng mới bình tĩnh ít nhiều.


