Hai người lái xe đến sân bowling, North phát hiện nơi này khá gần chỗ làm thêm của mình. Cậu liếc nhìn Johan—người này cố tình chọn chỗ này để tiện cho cậu đi làm sau đó sao?
Vừa mới nãy North đưa cho anh thời khóa biểu và lịch làm việc của mình, vậy mà anh đã nhanh chóng chọn địa điểm gần đó. Trong lòng North khẽ ấm áp, tuy P\’Johan tính tình không tốt lắm nhưng xem ra cũng không tệ.
Cậu cùng Johan bước vào sân bowling, khi đến quầy thanh toán, North tự giác đứng sang một bên. Johan liếc nhìn cậu một cái, thấy cậu đứng đó trông nghiêm túc chính trực, không khỏi cảm thấy buồn cười.
\”Cỡ giày của em?\”
North báo một con số, Johan mỉm cười: \”Hai đôi size 42.\”
Bowling là một môn thể thao mà North chỉ mới bắt đầu chơi từ khi sang Mỹ, chính xác hơn thì cậu chỉ mới chơi một hai lần, có chút kinh nghiệm nhưng không nhiều.
Đến khu vực ném bóng, North tò mò hỏi: \”P\’Johan, đây là lần đầu tiên anh chơi bowling sao?\”
\”Tôi đã chơi vài lần rồi.\” Johan cười cười, thành thạo chọn bóng bowling, \”Sao vậy? Em lần đầu chơi à?\”
\”Không hẳn,\” North ngại ngùng gãi đầu, dù sao đây cũng là hoạt động cậu đề xuất, \”Nhưng em cũng chỉ từng chơi một hai lần với bạn cùng lớp.\”
Sau khi chọn bóng cho mình, Johan thử vài quả rồi đưa cho North kiểm tra xem có phù hợp không. \”Là người làm em dính nước hoa hôm trước à?\”
\”Đúng rồi, là cậu ấy. Còn có mấy người bạn khác nữa,\” North thử cầm bóng, phát hiện vừa tay, \”Cả bạn cùng phòng của em nữa, cậu ấy cũng là người Thái, em trai cậu ấy học cùng trường với P, nhưng học ngành của em.\”
Johan nhướng mày, mỉm cười hỏi dò: \”Quan hệ của em và bạn cùng phòng có vẻ rất tốt?\”
\”Cũng khá tốt.\” North suy nghĩ một chút, Dannuea là người bình tĩnh, lý trí, nhiều lần đã cho cậu những lời khuyên hữu ích. \”Ngay từ khi nhập học đã ở chung một phòng, hơn nữa đều là du học sinh Thái Lan, nên có phần đồng cảm với nhau hơn.\”
Johan khẽ gật đầu, không nói thêm mà tiến lên sân đấu.
Anh cầm bóng, bước ba bước về phía trước, cúi người, thả bóng ra. Quả bóng lăn dọc theo làn đường, đâm thẳng vào các ky, tất cả đổ rạp.
North tròn mắt kinh ngạc, không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng: \”P, anh giỏi quá đi mất!\”
Những lời khen như vậy, Johan rất thích nghe.
Đến lượt North, cậu cầm bóng mà có chút do dự—phải đi thế nào nhỉ? Trong đầu cố gắng nhớ lại tư thế của P\’Johan vừa nãy.
Johan đứng bên cạnh thấy ánh mắt North đảo qua đảo lại, trông như đang suy nghĩ, khóe môi anh hơi cong lên, tiến lên nhắc nhở: \”Bước chân phải trước, bước cuối cùng hạ thấp người, vung cánh tay theo một đường vòng cung rồi thả bóng ra.\”
North ngượng ngùng cười, làm theo hướng dẫn của Johan và ném bóng đi. Có lẽ là do Johan dạy tốt, cũng có thể là do North có khiếu, lần này cậu cũng làm đổ hết các ky.