Edit: Jun
Ân Hướng Bắc lại biến mất thêm lần nữa.
Khác với lần trước, lần này y hồn nhiên biến mất ngay dưới mí mắt Chu Nghi.
Hắn chỉ đi ra ngoài hỏi thăm một chút, ấy vậy mà Ân Hướng Bắc đã mở cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó không biết y chạy đằng nào luôn.
Chu Nghi nhìn giường bệnh trống không, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng phòng bệnh này vừa khéo không có ai khác, chỉ có cái cửa sổ mở toang chứng minh rằng Ân Hướng Bắc đã trốn bằng cách đấy mà thôi.
Hắn vừa vội vàng chạy ra bệnh viện, vừa móc di động ra gọi điện thoại cho Văn Tín, lời ít ý nhiều thuật lại tình hình cho Văn Tín biết, rồi lại gọi tiếp cho Chu Cảnh.
Xem biểu hiện vừa rồi của Ân Hướng Bắc, khả năng y đuổi theo Chu Cảnh là vô cùng lớn.
Tiếc rằng dù hắn có gọi bao nhiêu cuộc đi chăng nữa, nhận được đều là số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Chu Nghi dứt khoát nhét luôn điện thoại vào trong túi, bắt đầu ngó nghiêng tìm kiếm từ cửa sổ, nhưng lại chẳng tìm thấy gì.
Hai phút sau, Văn Tín cả đầu bốc hỏa chạy tới: \”Rốt cuộc tình hình là như thế nào???\”
Thật vất vả mới tìm được Ân Hướng Bắc, đang định mang y về rồi còn chủ trì đại cục, thế nhưng giờ lại mất tích, quả thực là sét đánh giữa trời quang.
\”Mở cửa sổ chạy, tôi cũng không biết đi nơi nào.\” So sánh với Văn Tín thì Chu Nghi bình tĩnh hơn nhiều.
Văn Tín hít ngược vào một hơi khí lạnh: \”Đừng nói là đuổi theo Chu Cảnh nhé?\”
\”Tôi cũng đoán như vậy, chỉ tiếc…\” Chu Nghi nhún vai bất lực, \”Tôi không thể liên lạc với Tiểu Cảnh được.\”
\”Chết tiệt! Oắt đờ phắc!\” Văn Tín bực bội cởi nút cổ áo, không nhịn được chửi thề vài câu.
Nếu mà là Ân Hướng Bắc khôn khéo của lúc trước, hắn tự khắc sẽ không lo lắng quá mức như vậy, nhưng giờ Ân Hướng Bắc lại trở thành thế này, nếu tìm được Chu Cảnh thì còn đỡ, còn không tìm thấy thì đúng là hoàn toàn mất liên lạc luôn.
\”Đừng nóng vội, bình tĩnh lại, nghĩ biện pháp xử lí.\” Chu Nghi chỉ vào ngã rẽ chỗ cửa bệnh viện, trấn định nói: \”Đầu tiên xác định một chút là cậu ấy sẽ ở trong cái huyện này, tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể chạy quá xa, chúng ta phân công nhau đi tìm là được.\”
Văn Tín lập tức bình tĩnh lại, gật gật đầu: \”Được, tôi đi bên trái, anh đi bên phải, chúng ta giữ liên lạc.\”
Dứt lời, hai người bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm.
Theo lý mà nói, Ân Hướng Bắc mới mất tích không được bao lâu, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đi đến nơi này, không hề quen thuộc đường xá ở phố huyện, đối với khẩu âm địa phương cũng bị hiểu sai ít nhiều, để chắc chắn bản thân không bị lạc nên cả hai đành phải vừa đi vừa hỏi đường.
Điều này lại càng giúp cho Hướng Nam tranh thủ được thời gian chạy xa hơn, Văn Tín với Chu Nghi đuổi theo mất bao nhiêu lâu, cuối cùng đành tuyên bố thất bại.