74. Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (39): Kì lạ tấp nập.
Edit: Ry
\”Sau đó thì tôi nói với bọn họ, Nguyên Dục Tuyết không có sở thích gì đặc biệt, nhưng khá có hứng thú với đồ ăn ngon — Nếu như mấy món ở căn tin có thể tính là ngon.\” Tăng Bạch nói, anh ta cũng không ngại nói cho người khác biết cách kiếm điểm thiện cảm nhanh chóng với Nguyên Dục Tuyết mà mình tìm ra, khẽ nhún vai: \”Sau đó thì thành thế kia.\”
Lúc này trên mặt bàn Nguyên Dục Tuyết chất đống đồ ăn sáng. Do mang vào phòng học nên hầu hết đều không nặng mùi, mấy gói bánh ngọt khá tinh xảo vừa ra lò, hoặc là cháo xay được gói cẩn thận, thậm chí còn có mấy hộp sữa ấm, vụn vặt lẻ tẻ đóng chiếm toàn bộ mặt bàn của Nguyên Dục Tuyết.
Đường Viễn mặt không cảm xúc đánh giá khách quan: \”Đồ nhàm chán.\”
Tăng Bạch nhún vai.
Nguyên Dục Tuyết vừa vào lớp, thấy tình trạng của mặt bàn thì cũng không nói gì, sau khi hỏi rõ là của ai thì trả lại cho từng người.
Một đám thanh niên đối mặt với Nguyên Dục Tuyết, không hiểu sao còn ngượng ngùng, lắp bắp nói chỉ muốn làm chút việc nhỏ trong khả năng.
Thỉnh thoảng gục đầu xuống, chốc chốc giương mắt lên, trong mắt đều là sùng bái cuồng nhiệt, mặt đỏ chót, không biết còn tưởng là họ đang tỏ tình.
Nguyên Dục Tuyết chỉ nói họ cầm bữa sáng về tự ăn, đừng để lãng phí, sau này cũng không cần mang cho cậu — Nếu như cần mượn vở các môn khác thì có thể hỏi thẳng.
Tăng Bạch ngồi đằng sau Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu về chỗ thì nhẹ nhàng vỗ vai một cái: \”Sao cậu không lấy bữa sáng họ tặng? Chút lòng biết ơn thôi mà, để họ biểu đạt tí cảm kích đi.\”
Nói xong Tăng Bạch lại cảm giác mình bị ai đó lườm một cái, thấy hơi lạnh người, nghi ngờ không biết có phải hôm trước rơi xuống nước nên bị cảm rồi không.
\”Ăn không hết, sẽ lãng phí.\” Nguyên Dục Tuyết nói: \”Cũng không cần thiết.\”
Giới Chu Diễn vẫn luôn đi theo Nguyên Dục Tuyết lạnh lùng bổ sung: \”Cậu ấy và tôi vừa từ nhà ăn tới.\”
Ý là không cần ai khác xun xoe tặng đồ ăn sáng.
Có tặng thì cũng không đến lượt bọn họ.
Tăng Bạch: \”…\”
Lời này nghe vào khiến nội tâm Tăng Bạch hết sức phức tạp, cực kì tò mò. Anh ta muốn hỏi tại sao hai người chia tay rồi mà quan hệ vẫn có vẻ tốt đẹp vậy, hay là đang cố duy trì hòa bình ngoài mặt —- Nhưng bản năng phản ứng với nguy hiểm vẫn phát huy tác dụng của nó, không tiếp tục tìm đường chết nữa. Tăng Bạch nghĩ, đổi chủ đề thôi, chuyển sang hỏi Nguyên Dục Tuyết: \”Vậy cậu còn vở môn nào chưa bị mượn không? Cho tôi mượn xem thử đi.\”
Đúng lúc có người vừa mang trả lại mấy cuốn, chất trên bàn học, Nguyên Dục Tuyết cũng thuận tay đưa cho Tăng Bạch.
Thật ra Nguyên Dục Tuyết cũng không mấy chăm chú nghe giảng, chỉ là khả năng tổng hợp dữ liệu của cậu quá mạnh, đây gần như là năng lực tính toán logic bất cứ người máy nào cũng có. Cộng thêm kĩ năng nhìn một lần sẽ không thể quên, Nguyên Dục Tuyết chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán với những tri thức vô vị đó, tất nhiên dễ dàng trở thành \”thánh học\” trong định nghĩa của con người. Những gì ghi lại trong vở cũng là trọng điểm rút ra từ sách giáo khoa.