[Edit-Hoàn] Trọng Sinh Chi Thú Hồn – 28 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 4 tháng trước

[Edit-Hoàn] Trọng Sinh Chi Thú Hồn - 28

Giải quyết chuyện Ngải Lộ xong cuộc sống La Tố lại khôi phục yên bình như xưa, mỗi ngày trừ bỏ bớt chút thời gian để rèn luyện cơ thể, cậu vẫn tiếp tục dùng lực tinh thần kết nối với nhóm khế ước thú trong rừng rậm nhân tạo, bởi vì nó là phương pháp để đề cao lực tinh thần.

La Tố không gấp rút thăng cấp một lượng lớn khế ước thú, thứ nhất vì sắp phải lên lớp vì thế thời gian rất có hạn, thứ hai rừng nhân tạo dưỡng khế ước thú này được mở cửa thông với bên ngoài, nói ngắn gọn là nhóm khế ước thú này bất cứ lúc nào cũng có thể bị ký kết, vì thế cậu không có khả năng để tất cả khế ước thú tiến hóa, như vậy rất dễ bị phát hiện.

Suy nghĩ mãi, La Tố quyết định mục tiêu thăng cấp tập trung vào huyễn nhãn thú, năng lực chế tạo ảo giác trong giai đoạn hiện tại rất quan trọng, có thể nói đây là sự đảm bảo để thăng cấp các nhóm khế ước thú khác.

La Tố bắt đầu cải tạo nhóm huyễn nhãn thú, tuy tiến độ lúc đầu cũng không mau, nhưng một ngày thăng cấp 1-2 con huyễn nhãn thú vẫn có thể, theo lực tinh thần ngày càng tăng lên, con số lại tiếp tục gia tăng.

La Tố không quên chuyện trả lại huân chương, cậu không quen chủ nhân cự lang, vì thế chuyện này chỉ có thể nhờ Uy Nặc, lúc đi học La Tố cố ý nhắc tới chuyện này.

\”Thấy có thể liên lạc với chủ nhân con lang kia không?\” La Tố vừa điều chỉnh lượng thuốc, vừa hỏi.

\”Thế nào? Trò rốt cuộc cũng cảm thấy hứng thú với người kia?\” Thấu kính Uy Nặc lóe quang mang sắc bén, trong mắt anh, La Tố đột ngột nhắc tới chuyện này thực sự có chút kì quái.

\”Không phải, phiền thầy chuyển tấm huân chương này cho vị chủ nhân kia, hẳn là anh ta làm rớt.\” La Tố lấy huân chương trong túi ra.

\”Đây là……..\” Uy Nặc nhìn tấm huân chương La Tố đặt lên bàn, đồng tử không khỏi co rút, lúc anh thấy rõ hình lang khắc trên huân chương, lão sư cá tính ác liệt rốt cuộc nhịn không được xoay lưng lại, bả vai không ngừng run rẩy.

\”Có vấn đề gì sao?\” La Tố khẽ nhíu mi, Uy Nặc nhận ra tấm huân chương này cũng không có gì lạ, nó vốn là huân chương cấp A của quân bộ, nhưng phản ứng của Uy Nặc rất đáng cân nhắc, tấm huân chương này có điểm gì buồn cười sao?

\”Không, không có vấn đề gì cả, một chút cũng không có.\” Uy Nặc đã khôi phục bộ dáng bình thường, anh hứng thú thưởng thức tấm huân chương: \”Sao vậy? Đừng nói với tôi là trò nhặt được trên đường.\”

\”Thầy nói xem?\” La Tố không đáp mà hỏi lại, cậu biết với chỉ số thông minh của Uy Nặc không khó để đoán ra đáp án.

\”Thế ra….. đây là do con khế ước thú cấp S kia tặng trò?\” Uy Nặc không để ý thái độ của La Tố, trong đầu anh đã bắt đầu tưởng tượng ra bộ dáng buồn tao của cự lang, nghiêm túc ngậm lấy tấm huân chương sau đó thật cẩn thận đặt vào tay La Tố. Không được, anh lại muốn cười, nếu để người ta biết thủ tịch học viện hồn thú cư nhiên lại làm chuyện này, chỉ sợ mọi người sẽ cười ngất trời đi?

\”Thầy quen khế thú kia, vậy phiền thầy trả huân chương lại cho anh ta giúp em.\” La Tố nói tới đây, cậu lại nghĩ tới lúc cự lang kia đưa huân chương cho cậu, ánh mắt xám tro tràn ngập hi vọng cậu nhận lấy, vì thế hơi ngừng một lát, La Tố mới nói tiếp: \”Thuận tiện thay em chuyển lời một chút, con cự lang kia có lẽ không biết đó là thứ quý giá nên hi vọng khế thú kia đừng trách cứ nó.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.