[Edit Hoàn] Trái Đào Gieo Vào Mùa Xuân – H Văn – 🍑 Chương 15 🍑 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit Hoàn] Trái Đào Gieo Vào Mùa Xuân – H Văn - 🍑 Chương 15 🍑

Edit: Vũ Quân

Thẩm Đào tìm kiếm trên điện thoại thấy ở gần đây có một thôn nhỏ, chuyên làm đồ thủ công nghệ phẩm, hoàn toàn là sở thích của cô.

\”Tôi muốn đi đến thôn này~\” cô dùng khuỷu tay đụng một chút vào người Tạ Ương.

Tạ Ương tra bản đồ xem hướng dẫn nên đi thế nào, Thẩm Đào lại bổ sung: \”Tôi nói trước coi như tiêm mũi dự phòng cho cậu nha, con người tôi siêu cấp thích đi dạo phố, loại cửa hàng gì tôi cũng có thể đi dạo.\”

\”Người cậu nhỏ nhắn thế này còn có thể đem tôi đi mệt chắc? Yên tâm đi.\”

\”Sau này cậu muốn đi dạo ở đâu tôi cũng sẽ đi cùng cậu.\”

Thật vậy ư? Thẩm Đào có chút không thể tin được, lúc cô dạo phố nhìn thấy những người con trai khác đều có vẻ mặt nhăn nhó, thở ngắn than dài. Hoặc là ngồi ở trong tiệm chơi di động, cũng không ngẩng đầu lên một chút, bộ dạng giống như rất khó chịu.

\”Đại khái là khoảng 3 km, trên bản đồ không có vị trí chính xác. Trước tiên chúng ta gọi taxi đến gần đó rồi lại tìm xe đi tiếp nhé?\”

Nhân lúc Tạ Ương gọi điện cho tài xế Thẩm Đào nhỏ giọng lẩm bẩm: \”Cậu đừng cho rằng tôi không biết, lúc hôn là phải duỗi đầu lưỡi.\”

Tạ Ương cúp điện thoại: \”Cậu vừa nói gì thế? Tôi không nghe rõ.\”

\”Không có gì không có gì\” đầu cô lắc không ngừng.

Sau khi xuống xe hai người đi theo hướng dẫn, càng đi càng cảm thấy như đi đến nông thôn, từng tòa nhà trệt truyền ra tiếng cười đùa vui vẻ, xung quanh là khoảng lớn đất trồng rau.

\”Cô ơi cho cháu hỏi cửa hàng mỹ nghệ trong thôn nằm ở đâu ạ?\” có cảm giác dạo khắp cái thôn cũng chưa tìm thấy cửa hàng, Thẩm Đào thật sự không nhịn được hỏi một cô ở ven đường.

Người phụ nữ nhìn bọn họ cười, cảm thấy cặp đôi nhỏ này đúng là cảnh đẹp ý vui, bà chỉ một con đường nhỏ: \”Đi qua đó là được.\”

Đường nhỏ rất hẹp lại ngược sáng, nhìn có vẻ âm u, Thẩm Đào nắm chặt tay Tạ Ương.

\”Không có việc gì, đang là ban ngày ban mặt cậu không cần sợ đâu.\” Tạ Ương ôm lấy cô.

Lúc tiến vào ngõ nhỏ kia Thẩm Đào liền cảm thấy hối hận, có mấy con chó săn to không buộc dây vui vẻ xông tới chỗ bọn họ, một đám nhảy dựng lên chỉ sợ còn cao hơn cả cô, cô quay đầu muốn chạy ngược về. Nhưng lại bị Tạ Ương bắt lấy: \”Lúc bị chó đuổi không thể chạy. Cậu trốn ở đằng sau tôi đi.\”

Tạ Ương ngửa tay về phía sau ôm cô, con chó xồ lên lưu lại dấu chân màu xám trên chiếc quần đen của cậu. Thẩm Đào được cậu che chở, cô nắm chặt tay cậu.

Cũng may những con chó đó không phải muốn làm tổn thương hai người, đại khái là vì thấy người lạ nên chúng kích động. Hai người đi khỏi ngõ nhỏ, chủ nhân của chúng vội vàng chạy tới mang bọn chúng đi, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều cửa hàng mỹ nghệ, bên ngoài tường vẽ đầy hình.

Thẩm Đào không kịp nhìn kỹ những cửa hàng đó, cô cong lưng phủi bụi trên quần Tạ Ương, gấp đến độ sắp khóc: \”Cậu có đau không? Có bị móng vuốt của chúng cào phải không?\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.