Editor: Gấu Gầy
Cuối cùng Hoa Vịnh cũng không bị bắt sống đưa vào phòng thí nghiệm.
Trước khi Thịnh Thiếu Du và các chuyên gia sinh học mở hội nghị bàn tròn, bọn họ nhận được điện thoại của Trần Phẩm Minh.
Trần Phẩm Minh nói: Thịnh Phóng tỉnh rồi.
Thịnh Phóng đã hôn mê rất lâu.
Trước khi bắt đầu sử dụng thuốc đặc trị do X Holdings nghiên cứu, tình trạng hôn mê của ông luôn ở mức độ bốn không mấy lạc quan, thuốc và thức ăn đều được đưa vào bằng ống thông mũi.
Thịnh Thiếu Du không dám hy vọng quá nhiều vào sự hồi phục của ông, sợ rằng hy vọng càng cao thì thất vọng càng nhiều.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thịnh Phóng nằm dựa lưng trên giường bệnh, Thịnh Thiếu Du ngẩn người, bước chân vào cửa không khỏi dừng lại.
Hoa Vịnh nhẹ nhàng đỡ eo anh, hỏi: \”Sao anh không vào?\”
Khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói dịu dàng của người bên cạnh khiến Thịnh Thiếu Du tìm lại được cảm giác chân thật.
Thịnh Phóng vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu. Nằm liệt giường hai năm, cả người ông gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, gò má cao, mắt trũng sâu.
Thịnh Thiếu Du đã quen nhìn ông nhắm mắt nằm liệt giường, đột nhiên thấy ông tỉnh lại, anh có chút không quen, im lặng hồi lâu mới mở miệng gọi: \”Ba.\”
Thịnh Phóng liếc nhìn Hoa Vịnh đi theo sau anh, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Thịnh Thiếu Du, giọng khàn khàn: \”Đến rồi à?\”
Thịnh Thiếu Du cũng gầy hơn nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ của Thịnh Phóng, trông chững chạc và trưởng thành hơn.
Alpha trẻ tuổi cao lớn đứng trước giường bệnh, khiến Thịnh Phóng vừa mới bước qua quỷ môn quan như đang ở một thế giới khác, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Sau khi hai cha con nói ra hai câu chào hỏi khô khan, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Người chăm sóc bên cạnh có lẽ cũng cảm thấy ngại ngùng nên tìm cớ đi ra ngoài.
Từ khi mẹ Thịnh Thiếu Du qua đời, quan hệ giữa hai cha con không tốt lắm, ở riêng với nhau cũng luôn im lặng không nói gì.
Thấy Thịnh Thiếu Du như quả bầu khô bị cưa miệng, Hoa Vịnh bị Thịnh Phóng cố tình lạnh nhạt bèn chủ động phá vỡ sự im lặng, dịu dàng nói: \”Chào bác Thịnh, lần đầu gặp mặt, cháu tên là Hoa Vịnh.\”
Thịnh Phóng đã sớm chú ý đến thanh niên có ngoại hình xuất sắc này. Ông vừa mới tỉnh lại sau cơn bạo bệnh, đầu choáng váng, nghẹt mũi không ngửi thấy mùi, nhưng chỉ dựa vào trực giác lăn lộn trên tình trường nhiều năm, cũng đã nhận ra đây là một Omega xinh đẹp.
Thịnh Phóng nhớ ra, cách đây không lâu, ông đã từng gặp Hoa Vịnh.
Lúc đó, thời gian ông tỉnh táo rất ngắn, có lần vừa mở mắt ra đã thấy Thịnh Thiếu Du ôm hôn người ta trước giường bệnh của ông.
\”Hoa Vịnh?\” Thịnh Phóng cả đời làm chủ, dù bệnh nặng vẫn giữ được khí thế, ông nhìn Thịnh Thiếu Du, \”Thiếu Du, người bạn mà con dẫn đến thăm ba, chắc không chỉ là bạn bè bình thường đâu nhỉ.\”


