Đồng Sanh cau mày, sắc mặt u ám ngồi trong phòng, không thể kiềm chế được sự bực bội khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Hắn ta không ngừng suy nghĩ, nếu Sơ Bạch thực sự dính líu đến Cận Văn Tu thì càng tốt, dù bị Cảnh Lan nhốt lại hay đuổi đi, đều mang lại lợi thế cho hắn ta. Khi đó, hắn ta sẽ có cơ hội kéo lại trái tim của Cảnh Lan. Nhưng, kế hoạch lại không thành.
Đồng Sanh có chút bệnh hoạn, cắn móng tay, trong đầu hiện lên hình ảnh của Cận Văn Tu và cảnh suýt bị hắn ta bóp chết. Ký ức đó để lại trong lòng Đồng Sanh một bóng đen, nỗi sợ hãi khẽ trào dâng, nhất là khi hắn ta bị Cận Văn Tu chuyển mũi nhọn ngược lại mình một cách dễ dàng.
Có lẽ, không thể tiếp tục sử dụng Cận Văn Tu để tính kế nữa.
Ban đầu hắn ta muốn trả thù, nhưng lại suýt tự hại mình.
Đồng Sanh suy nghĩ một hồi, quyết định sẽ đợi cho đến khi tiệc mừng bảy ngày kết thúc rồi tính toán lại. Hơn nữa, số điểm hắn ta nợ mã số 063 quá nhiều, cần phải kiếm lại từ Cảnh Lan.
Khi hắn ta đang cân nhắc, cánh cửa đột nhiên bật mở. Cảnh Lan bước vào, gương mặt giận dữ bừng bừng.
\”Anh Cảnh,\” Đồng Sanh nhanh chóng thay đổi biểu cảm, vội vàng tiến tới.
Hắn ta nhẹ nhàng đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán Cảnh Lan, giọng nói mềm mỏng: \”Đừng nóng giận, đã xảy ra chuyện gì vậy?\”
Câu hỏi này dường như chạm đến điểm yếu của Cảnh Lan, gã chợt nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng từ chối của Sơ Bạch lúc nãy.
\”Cảnh Lan, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.\” Cặp mắt trước kia khi nhìn gã luôn ẩn chứa chút ấm áp, giờ đây chỉ còn lại sự lạnh lẽo và sắc bén.
Cảnh Lan cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, nói: \”Tại sao? Nếu em không khỏe, anh sẽ giúp em.\”
Vừa nói, gã vừa nắm chặt lấy cạp quần đối phương, ngón cái mơn trớn da thịt mịn màng ở eo, hy vọng khơi dậy những ký ức vui vẻ trước đây.
Nhưng với Sơ Bạch, cảm giác đó giống như bị rắn độc cắn. Cậu lập tức giữ chặt lấy tay Cảnh Lan, mạnh mẽ đẩy gã ra và yêu cầu gã rời đi.
Cảnh Lan cũng không thể không nổi giận, giọng kìm nén: \”Em thực sự có chuyện gì với Cận Văn Tu sao?\”
Cuối cùng, Sơ Bạch chỉ nhắm mắt lại mà không trả lời, đồng thời đuổi gã ra ngoài. Tiếng cửa sập mạnh sau lưng gã như một đòn giáng mạnh vào tim, làm dấy lên trong lòng Cảnh Lan sự tức giận, nghi ngờ và cảm giác bị phản bội.
\”Anh Cảnh, anh Cảnh?\” Đồng Sanh vẫn dịu dàng gọi, nhưng không nhận được câu trả lời.
Ngay sau đó, Cảnh Lan đột ngột nắm lấy hai cánh tay của hắn ta, đẩy Đồng Sanh ngã xuống giường trong tiếng kêu kinh ngạc.
Sau một màn chiếm hữu cuồng nhiệt, căn phòng mới dần trở lại yên tĩnh.
Đồng Sanh thở hổn hển, tựa vào lòng Cảnh Lan, cụp mắt xuống, dịu dàng dỗ dành: \”Anh Cảnh, anh còn giận không?\”
Cảnh Lan im lặng, cơn giận sau khi trút ra quả thực đã nguôi ngoai phần nào, gã cũng suy nghĩ lại chuyện vừa rồi, ôm lấy Đồng Sanh ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng hỏi: \”A Sanh, có phải em làm không?\”


