Chương 46
Nghe tin Triệu Hưng Lam mất tích, ba người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Trình Hạo đi tới dựa vào khung cửa, ngăn cản ánh mắt của Thanh Hư nhìn vào. \”Không biết anh ta biến mất khi nào?\”
Thanh Hư nói: \”Cách đây không lâu, lúc tôi đi thu bát đũa, phát hiện trên bàn không có một chút đồ ăn nào động tới, người cũng không thấy đâu.\”
\”Thầy Thanh Hư lúc đi giao đồ ăn có nhìn thấy cậu ta không?\” Dư Xuyên hỏi.
Thanh Hư gật đầu, \”Là vị khách đó tự mở cửa, trong chùa có quy định nghiêm ngặt về ăn uống và nghỉ ngơi, ăn đúng giờ vào lúc sáu giờ chiều. Tức là một giờ trước tôi đi giao cơm cậu ấy vẫn còn ở đó.\”
\”Chỉ trong một tiếng, một người nổi tiếng biến mất trong chùa,\” Trương Thiên Sư suy nghĩ một lúc rồi khoa trương nói: \”Ở đây núi sâu rừng già, chẳng lẽ anh ta bị dã thú ăn thịt mất rồi?\”
\”Không thể nào,\” Thanh Hư nhấn mạnh, \”Chỉ có thể do người làm ra.\”
Trình Hạo không vui, nghiêng đầu nhìn hắn ta nói: \”Thầy có ý gì? Anh ta là người lớn có tay có chân, chúng tôi làm sao có thể giấu anh ta đi? Mà chúng tôi cần gì bắt cóc một người nổi tiếng? Chúng tôi muốn tiền chuộc à?\”
Thanh Hư nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ dò hỏi, \”Ở đây có trận pháp do sư thúc Thường Duật bố trí, người bình thường vào không được, huống chi ở đây không có dã thú.\”
Trình Hạo nhún nhún vai, \”Cái đó tôi cũng không biết, dù sao chúng tôi cũng đã ở chỗ này một tiếng qua rồi. Cùng lắm là đi tới chính điện. Vừa rồi thầy cũng gặp được chúng tôi đấy.\”
\”Vừa rồi tôi quả thực có nhìn thấy hai vị,\” Thanh Hư quay người nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Sư, \”Không biết Trương thí chủ vừa rồi ở đâu?\”
Trương Thiên Sư chỉ vào chính mình: \”Tôi á? Đương nhiên là sau sáu giờ tôi ở trong phòng ăn tối! Vừa mới ăn xong là đến nói chuyện với họ, chén đĩa bên cạnh còn chưa dọn kìa.\”
Ngay lập tức Thanh Hư đẩy cửa phòng bên cạnh ra, nhìn thấy trên bàn có một tô mì chỉ còn lại nước súp. Hắn ta quay lại hỏi Trương Thiên Sư: \”Có ai nhìn thấy thí chủ không?\”
Trương Thiên Sư nói: \”Bọn họ ra ngoài đi dạo. Ngoại trừ thầy, ở chùa Như Ý tôi chưa từng gặp vị nhà sư nào khác, tôi chỉ đang ăn mì trong phòng thôi, còn ai có thể nhìn thấy tôi?\”
Thanh Hư nghe thấy những lời này cụp mắt xuống, kìm nén sự phập phồng trong lồng ngực, lạnh lùng nói: \”Nếu thí chủ không biết chuyện thì quên đi, Thanh Hư làm phiền các vị rồi.\” Nói xong, hắn ta chào bọn họ, quay người lại vội vã rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Trình Hạo và Dư Xuyên nhìn về phía Trương Thiên Sư: \”Sao anh làm được vậy?\”
\”Không phải lần trước tôi nhặt được rất nhiều bùa truyền tống từ bạn học của tôi sao? Trộm giấu một người thôi mà, chuyện nhỏ!\” Trương Thiên Sư phủi phủi túi trong của áo khoác, \”Tạm thời để anh ta biến thành người giấy, ở trong túi tôi một ngày!
\”Cậu cảm thấy Thanh Hư có liên lạc Thường Duật không?\” Dư Xuyên hỏi.
\”Ngày kia là ngày đi tháp Linh Lung nhưng giờ Triệu Hưng Lam lại mất tích, nếu không muốn thất bại, nhất định ông ấy sẽ trở về trước đó.\”