[Edit – Hoàn] Sau Khi Xuyên Sách Bị Bạo Quân Đánh Dấu – Trì Linh – Chương 4 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit – Hoàn] Sau Khi Xuyên Sách Bị Bạo Quân Đánh Dấu – Trì Linh - Chương 4

Chương 4

Sau khi kết thúc bữa sáng, người hầu nhanh chóng bưng thuốc lên. Bên trong thuốc có lẽ được thêm thành phần thuốc an thần nên khi Diệp Thư sau khi ngoan ngoãn uống xong bát thuốc, rất nhanh đã mông lung một lúc rồi thiếp đi.

Chờ khi cậu tỉnh lại thì đã là sau giờ Ngọ. Tấn Vọng đã không còn ở trong tẩm điện. Diệp Thư vừa mới chỉnh trang quần áo lại xong, thị nữ đã rất nhanh đưa cơm trưa đến.

Thị nữ thi lễ với Diệp Thư: \”Bệ hạ có dặn dò, sau khi Diệp tướng dùng xong cơm trưa, hãy đến võ trường gặp bệ hạ.\”

\”Diễn võ trường?\”

Tấn Vọng lại muốn làm chuyện quái đản gì đây?

Diệp Thư hỏi: \”Bệ hạ cho triệu ta đi đến đó có nói vì chuyện gì không?\”

\”Bẩm, Nô tỳ không biết.\”

Sau khi thị nữ truyền xong lời, nàng liền lẳng lặng đứng chờ bên cạnh, Diệp Thư nhìn nàng một cái, không hỏi nhiều nữa. Tấn Vọng phái người tới cho gọi cậu, quá nửa là không thể hỏi ra gì rồi.

Bữa cơm này Diệp Thư ăn hoàn toàn không thưởng thức được cái ngon của đồ ăn, chỉ vội vã lấp đầy bụng, rồi liền để thị nữ dẫn cậu xuất môn. Ra khỏi tẩm điện mới phát hiện, nơi này không phải kinh đô hoàng thành. Nơi này là hành cung ở khu vực ngoại thành Tấn Vọng dùng để tránh nóng.

Hành cung về quy mô thì không nhỏ hơn mấy so hoàng thành, từ tẩm điện Diệp Thư ở đi ra là cái hồ nước lớn, Diệp Thư cùng thị nữ đi vòng qua hành lang ven hồ, đi quanh co hơn mười phút, còn chưa đến diễn võ trường, đã nghe thấy một tiếng ầm nổ vang.

Là tiếng súng.

Diệp Thư dừng bước, liền muốn chạy trốn ngay lập tức. Cậu liền biết Tấn Vọng này mới cậu đến làm gì có cái gì tốt đẹp chứ!

Thị nữ bên cạnh cậu cũng dừng bước: \”Diệp tướng?\”

\”Không, không có chuyện gì.\” Diệp Thư sắc mặt trắng bệch, lắc lắc đầu.

Diệp Thư đi vào diễn võ trường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tấn Vọng đứng im trên đài cao phía trước. Trong tay hắn nắm một khẩu súng toàn thân làm bằng bạc, dáng dấp có vẻ tương tự với súng lục, nhưng vẫn có chút khác biệt.

Ầm ——

Một tiếng súng vang lên, ngay ở giữa hồng tâm.

Tấn Vọng thả khẩu hỏa súng xuống, nghiêng đầu nở nụ cười với Diệp Thư: \”Còn chờ cái gì, lại đây.\”

Diệp Thư bước lên trước. Trên đài cao có bày ra một cái bàn nhỏ, Tấn Vọng kéo Diệp Thư bên cạnh ngồi xuống, lập tức có nội thị tới dâng trà.

Tấn Vọng nhìn về phía Diệp Thư: \”Tinh thần ái khanh nhìn qua đã tốt hơn rất nhiều.\”

Diệp Thư nói: \”Tài nghệ của Phùng thái y quả là tuyệt đỉnh, tạ ơn bệ hạ quan tâm.\”

Tấn Vọng một đầu: \”Nếu thân thể của ái khanh đã khôi phục, chúng ta liền tiếp tục thảo luận sự việc lúc trước.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.