Chương 11
Tấn Vọng ôm Diệp Thư trở về tẩm cung. Diệp Thư vừa nãy khóc quá dữ dội, đến bây giờ vẫn chưa dứt được, chốc chốc lại nhẹ nhàng hít hít khí. Tấn Vọng đem cậu đặt trên giường, đang muốn ngồi dậy thì ống tay áo lại bị một đôi tay kéo lấy.
Thanh niên đuôi mắt đỏ ửng, lông mi thấm ướt mang theo ánh nước, con ngươi đen nhánh trong suốt sáng ngời, ẩn chứa vài phần bất an cùng sợ hãi, chú thỏ nhỏ này chỉ nhìn hắn, không nói một lời. Không có nam nhân nào chịu được loại ánh mắt này.
Tấn Vọng thở ra một tiếng, cúi người ôm lấy cậu: \”Cô không đi đâu cả.\”
Dứt lời, liền quay đầu dặn dò: \”Chuẩn bị chút nước nóng đến đây.\”
Nội thị lập tức tuân lệnh rời đi, Diệp Thư dựa đầu vào lồng ngực Tấn Vọng, yên lặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thắng cược rồi.
Từ lúc Tấn Vọng lấy viên đan dược đó ra, cậu liền đoán được đó không phải là độc. Tấn Vọng là vua của một nước, nếu như hắn thật muốn xử tử ai, căn bản không cần hỏi lý do, cũng không cho phép bất kỳ lời biện giải nào.
Hắn yêu cầu Diệp Thư đưa ra lời giải thích, chứng tỏ hắn kỳ thực không muốn để cho Diệp Thư chết. Mà coi như thật sự Tấn Vọng không muốn giết hắn, thì chuyện nguyên chủ mưu đồ ám sát là sự thật, dù như thế nào cũng không gạt được, chẳng bằng cứ thẳng thắn thừa nhận.
Chỉ là không nghĩ tới… tên cẩu hoàng đế này thật sự thích làm kiểu này. Chắc thường thường cũng xem không ít thoại bản tình yêu đi?
Nội thị nhanh chóng bưng nước nóng tới, Tấn Vọng cho người lui ra, tự mình vắt khô khăn lụa giúp Diệp Thư lau mặt.
\”A Viễn…\” Diệp Thư bất an cầm lấy ống tay áo của Tấn Vọng, âm thanh nỉ non mà run rẩy, \”Ta đã chết rồi sao?\”
Tấn Vọng ngừng động tác lại: \”Nói nhăng nói cuội gì đó.\”
\”Nhưng ta đã…\”
\”Cô nói cho ngươi biết, đây không phải là độc.\”
Tấn Vọng cảm giác có chút khó chịu, nói: \”Ngươi lúc trước đã dùng qua thuốc bổ này rồi, nếm không ra sao?\”
Đan dược kia thật sự là Ức tố đan. Tấn Vọng lúc trước đặc cách cho thái y làm thêm nhiều một chút, mang theo bên người để phòng ngừa.
Ai mà biết hôm nay lại cần dùng tới.
Tấn Vọng cùng Diệp Thư quen biết đã hơn mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy người này ở trước mặt mình khóc thảm thiết như vậy. Phải chịu bao nhiêu oan ức mới có thể làm cho cậu khổ sở đến như vậy.
Tấn Vọng hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh mấy ngày nay, bừng tỉnh phát hiện tất cả mọi chuyện đã thay đổi mùi vị.
Tấn Vọng không dám suy nghĩ nhiều, nếu như thanh niên này thật sự mang loại tâm tư này đối với hắn, vậy chẳng phải đêm hôm đó, hắn nên đối xử nhẹ nhàng với cậu hơn mới phải, chứ không phải dùng cử chỉ lỗ mãng mà đối xử với cậu như mấy ngày vừa rồi.