[Edit – Hoàn] Sau Khi Xuyên Sách Bị Bạo Quân Đánh Dấu – Trì Linh – Chương 10 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit – Hoàn] Sau Khi Xuyên Sách Bị Bạo Quân Đánh Dấu – Trì Linh - Chương 10

Chương 10

Nhất thời, tất cả ánh mắt đều rơi vào người Diệp Thư.

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cậu, Diệp Thư cố gắng tự trấn định bản thân, hắng giọng một cái: \”Ta đối với bệ hạ một lòng trung thành, cớ gì lại đổ oan cho ta?\”

\”Có oan uổng hay không tra một hồi liền biết.\” Mục Cửu Khanh cười lạnh, \”Diệp tướng hẳn là đã quên mất xuất thân của chính mình.\”

Xuất thân của nguyên chủ xuất thân trong sách có đề cập tới một câu. Phụ thân của nguyên chủ là thống soái tam quân, từng thay tiên đế đánh trận tứ phương, lập không ít chiến công hiển hách. Lúc nguyên chủ còn nhỏ, phụ thân tư thông ngoại địch, trong trận chiến kia khiến quân Trường Lộc tử trận nặng nề.

Phụ thân bị áp giải về kinh, chém đầu cả nhà. Phụ thân nguyên chủ thê thiếp đông đảo, nguyên chủ là do một thị nữ sinh trong phủ sinh ra, lúc chuyện xảy ra vừa mới bảy tuổi, khó khăn lắm mới được tiến cung, nhờ đó mà bảo vệ toàn mạng.

Nói như vậy, nguyên nhân nguyên chủ phản bội… là vì báo thù cho cả nhà sao?

Diệp Thư bỗng nhiên hiểu được. Nguyên chủ tiếp cận Tấn Vọng, hơn nửa không phải thật tâm. Từ lúc bắt đầu, nguyên chủ chính là muốn lợi dụng Tấn Vọng huynh đệ tương tàn, trước tiên giết chết tiên đế cùng những hoàng tử khác, sau đó lợi dụng sự tín nhiệm của Tấn Vọng mà dễ dàng giết hắn .

Mục Cửu Khanh nói không sai, nguyên chủ muốn dùng toàn bộ mạng nhà họ Tấn nợ máu trả bằng máu.

Diệp Thư càng phân tích, trong lòng lại càng nguội lạnh. Đừng nói là cứu mạng ngay cả toàn bộ mười năm tình cảm kia đều là giả.

Thế này thì phải làm sao mới vẹn toàn???

Diệp Thư sắc mặt tái nhợt, áo lót trong nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tấn Vọng chỉ nhàn nhạt hỏi: \”Nói xong chưa?\”

Hắn vươn tay khoát lên vai Diệp Thư, người sau theo phản xạ có điều kiện mà run lên, liền bị Tấn Vọng kéo vào trong lồng ngực.

\”Nói xong thì giết đi, xử lý sạch sẽ chút.\”

Nói xong, Tấn Vọng ôm Diệp Thư trở lại bên trong xe.

Màn xe buông xuống, ngăn cách với tiếng kéo lết cùng tiếng bước chân bên ngoài. Xe ngựa tiếp tục từ từ tiến lên, Diệp Thư bị Tấn Vọng ấn ngồi trên giường nhỏ, hắn trở nên trầm mặc hiếm thấy, không nhìn ra tâm tình.

Diệp Thư lặng lẽ đánh giá hắn, thấp giọng hỏi: \”Bệ, bệ hạ… Ngài sẽ không tin tưởng câu chuyện vớ vẩn của tên tặc nhân kia chứ?\”

\”Cô  vì sao sẽ không tin?\” Tấn Vọng hỏi ngược lại, \”Năm đó, Diệp thị bị diệt môn, ngươi ghi hận trong lòng, cố ý tiếp cận lợi dụng cô, ủ mưu trả thù, nói thế thì thật sự dễ tin.\”

\”Nhưng là…\”

Ngón tay Tấn Vọng lướt trên mặt cậu, cảm nhận được thân thể cậu đang nhẹ nhàng run rẩy, thấp giọng nói: \”Ngươi mỗi lần sợ sệt đều bày ra dáng vẻ này, cô đều không nhìn ra ngươi thật sự sợ chỗ nào, vẫn là diễn trò.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.