Chương 18: Nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp
Trong viện, tiếng ve kêu tới tối cũng không ngừng lại, hoa hải đường Tây phủ trải qua một buổi sáng nắng gắt, cành lá cũng rũ xuống, chỉ có hương hoa là chẳng hề nhạt đi, lúc này nếu như đẩy cửa sổ ra nhìn, sẽ thấy sao trời chi chít, như là đom đóm.
Tiêu Phượng Ngô nửa quỳ trên giường, kéo quần Tần Minh Nguyệt tới gối, nhìn thấy những vết bầm đen, rũ mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên vết thương, Tần Minh Nguyệt muốn rụt chân lại, lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân, không nhúc nhích được.
Tiêu Phượng Ngô lấy thuốc mỡ, thoa lên: \”Quỳ đau không?\”
Tần Minh Nguyệt nghĩ là phải đau rồi, mà đời này cũng đã đau nhiều lắm, quỳ một buổi tối thì có là gì.
Thấy y không nói, Tiêu Phượng Ngô lần đầu tiên mang theo sự nhân từ của một đại phu mà nói: \”Phải yêu quý thân thể mình, em còn quỳ nữa, đầu gối sẽ hỏng, hỏng rồi sẽ không lên sân khấu hát hí khúc được…\”
Tần Minh Nguyệt nghe vậy rút chân lại, như mèo bị dẫm đuôi, hơi nhíu mày, sự quật cường trong xương tủy lộ ra: \”Không hát thì không hát, ta chẳng đói chết được.\”
\”Đương nhiên không chết đói rồi, em còn có ta đây.\” Tiêu Phượng Ngô cẩn thận dọn hòm thuốc, bỏ lên trên bàn, quay đầu lại chỉ thấy Tần Minh Nguyệt ôm đầu gối, một đôi mắt đen lay láy đang nhìn mình, đuôi mắt hơi nhếch, toát lên một cỗ yêu khí không thể sai được.
Người có hồn phách, cũng ít có người như thế. Tuy là một đào hát hết thời, nhưng tính tình lại cứng cỏi hơn bất kì ai, cột sống thẳng như thế chỉ nguyện vì Tiêu Phượng Ngô uốn cong.
\”Minh Nguyệt…\”
Tiêu Phượng Ngô lên giường, một tay tay đỡ ở bên người y, bỗng nhiên cúi đầu chạm vào đôi môi tái nhợt của y, mí mắt Tần Minh Nguyệt run rẩy, cảm giác có một cái mò vào trong khố của mình, không tự chủ nghiêng đầu, tránh được nụ hôn này, nhìn thẳng Tiêu Phượng Ngô, nhẹ giọng mơ hồ hỏi: \”Ta là đồ chơi sao? …\”
Tiêu Phượng Ngô nghe vậy dừng lại, nét mặt ngạc nhiên, nhưng vẫn nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Tần Minh Nguyệt, hắn bỗng nhiên cảm giác lòng của mình bị một bàn tay vô hình bóp nát, hô hấp cũng nặng nề.
\”Không phải…\”
Tiêu Phượng Ngô thấp giọng nói: \”Không phải đồ chơi.\”
Lúc trước, những lời nói ngon ngọt đều nói ra một cách nhẹ nhàng, là vì trong lòng vô tình, bây giờ lòng hắn chỉ có mình y, miệng lưỡi lại trở nên vụng về, nói một câu làm người ta vui cũng không nói được.
Tiêu Phượng Ngô cầm lấy tay Tần Minh Nguyệt, đặt lên trái tim mình, nhưng chỉ nhìn y, không nói một lời, một lát sau, Tần Minh Nguyệt hiểu rõ ý của hắn, nhắm mắt, che đi sương mù dưới đáy mắt, đầu ngón tay hơi co lại, quấn thành một với hắn.
Đầu lưỡi tiến tới, lúc tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, tiếng thở dốc của Tần Minh Nguyệt dần dần nặng nề, đuôi mắt ửng đỏ, câu đi hồn người, y quấn lấy chiếc eo gầy cứng cáp của Tiêu Phượng Ngô, muốn kéo hắn tới gần, hai chân lại bị đè lại không thể động đậy.