Chỉ với thời gian một tiết học, chuyện Hòa Đào và Hàn Kiệt đang quen nhau liền truyền ra khắp trường học.
Lúc tan học, có rất nhiều người cố ý đi lại ở hành lang, chung quy là có ý hướng về lớp Hòa Đào bọn họ nhìn qua một chút.
Mà bầu không khí nghỉ giữa giờ hôm nay khá kỳ lạ.
Ánh mắt như có như không kia, khiến cho trung tâm của sự chú ý là Hòa Đào cũng cảm thấy biệt nữu.
Những người này không dám nhiều chuyện về Hàn Kiệt, nên mới chuyển sang Hòa Đào bọn họ, tuy rằng vì có liên quan đến Hàn Kiệt nên kiêng dè một chút. Nhưng bởi vì không xác định được lời đồn là thật hay giả cho nên mới có mấy người lớn mật đến thăm dò.
Tô Khả có chút lo lắng nhìn Hòa Đào. So với Hàn Kiệt là nhân vật nổi tiếng của trường cao trung K, thì Cố Lễ đỡ hơn chút.
Vì vậy dù có một vài người đến thăm dò Tô Khả, cũng không giống như Hòa Đào bây giờ bị tất cả mọi người hiếu kỳ.
Cũng may Hòa Đào bây giờ trông có vẻ không bị ảnh hưởng.
Kỳ thực Hòa Đào làm sao lại không chịu ảnh hưởng, dù là ai bị vây xem như vậy đều sẽ không chịu nổi, vả lại cậu cũng không thích trở thành trung tâm của sự chú ý.
Chỉ là nghĩ đến Hàn Kiệt, trong lòng cậu liền không hiểu sao lại nhiều hơn một phần dũng khí.
Không người nào dám tới hỏi Hàn Kiệt lời đồn có đúng hay không, cũng không ai dám ở xung quanh anh thảo luận.
Bởi vì khi bị Hàn Kiệt nghe được, thì tất nhiên sẽ bị đánh.
Có điều Cố Lễ chai lì rồi.
Trên hành lang nhìn thấy Hàn Kiệt, liền đi tới, ôm lấy cổ Hàn Kiệt: \”Thằng nhóc cậu được nha, không lên tiếng thì thôi một khi lên tiếng lại khiến người ta kinh ngạc, nhanh như vậy đã bắt người lại?\”
\”Bắt cái gì, cậu văn minh chút có được không?\”
Hàn Kiệt đẩy hắn ra, đi thẳng vào phòng rửa tay.
Cố Lễ dựa lên cửa nhìn Hàn Kiệt: \”Yêu đương rồi, nói chuyện cũng không giống như trước nữa.\”
Hàn Kiệt bỏ tay hắn ra: \”Làm như chỉ có cậu biết?\”
Cố Lễ nhìn mặt Hàn Kiệt có vẻ không phục, cười nói: \”Tớ tất nhiên là không bằng cậu, cậu nói chuyện yêu đương, toàn trường đều náo động theo.\”
\”Cái gì náo động?\” Hàn Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía Cố Lễ, biểu cảm trở nên rất nghiêm túc.
Cố Lễ hướng Hàn Kiệt nở nụ cười: \”Cậu xuống lầu nhìn liền biết.\”
Nói xong Cố Lễ vỗ vai anh một cái, xoay người đi.
Nói tới đây, Hàn Kiệt tất nhiên đã hiểu rõ, nhìn anh xuống lầu, Cố Lễ cảm thấy sau khi yêu đương, người bạn thân này của hắn đã thay đổi một chút.
Hàn Kiệt mặt âm trầm xuống lầu, quả nhiên thấy cửa lớp của tiểu Omega tụ tập một đống người.
Anh vừa xuất hiện, những người kia liền nhanh chóng rời khỏi.


