Chương 55: Thích anh trai
Nhà nào cũng có chuyện khó nói, Quý Vũ không biết phải an ủi Sầm Chi Hành thế nào. Cậu học theo cách trước đây anh thường làm, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh.
Sầm Chi Hành đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, bỗng dưng cả hai đều sững người.
Nỗi buồn trong mắt Sầm Chi Hành đã biến mất, thay vào đó là một thứ cảm xúc mà Quý Vũ không thể hiểu được, giống như một khát vọng mơ hồ, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Quý Vũ thầm nghĩ, chắc chắn là mình thích Sầm Chi Hành, giống như cách Jack thích Heath trong \”Chuyện tình sau núi\” vậy.
Cậu muốn bảo vệ Sầm Chi Hành, muốn làm anh vui, muốn giúp anh tránh xa mọi phiền muộn.
Thì ra Đoàn Chúc không nói sai, cậu thật sự là người đồng tính.
Một luồng gió lạnh lướt qua eo, Sầm Chi Hành kéo vạt áo ngủ bị cuộn lên của cậu lại.
Sầm Chi Hành hỏi: \”Em đang nghĩ gì thế?\”
\”Không… không có gì.\” Quý Vũ bối rối dời ánh mắt đi, yết hầu cậu khẽ rung: \”Tắt… tắt đèn đi.\”
Sầm Chi Hành nhìn cậu một cái nhưng không nói gì.
Đèn trần được tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng dịu nhẹ từ ánh trăng bên ngoài và đèn ngủ trong phòng, tạo nên một không gian mờ ảo.
Sầm Chi Hành giúp cậu tháo bộ xử lý âm thanh rồi cẩn thận cất vào hộp bảo vệ. Không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Quý Vũ tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của anh.
Tâm trí cậu rối bời, nhưng bất ngờ thay, mùi hương quen thuộc từ Sầm Chi Hành khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Sinh viên năm nhất của Đại học sư phạm Giang Thành cầu mưa suốt nửa tháng, cuối cùng cơn mưa cũng trút xuống.
Vưu Tiểu Minh kéo tay áo Quý Vũ, cậu ta ngẩng mặt lên trời góc 45 độ rồi xúc động làm ngôn ngữ ký hiệu: [Hôm nay cuối cùng cũng không cần huấn luyện hành quân nữa!!!]
Tổng chỉ huy ra lệnh, mỗi hàng đội lần lượt lên khán đài tránh mưa. Hàng 19 của Quý Vũ gần như là cuối cùng. Mưa mùa hè dữ dội hơn bình thường, dù các hàng đều chạy vội nhưng những hàng cuối vẫn bị ướt.
Quý Vũ chỉ lo bảo vệ bộ xử lý âm thanh, quân phục trên người đã bị ướt hơn phân nửa. May mà bộ xử lý âm thanh không bị ẩm. Cậu tháo mũ ra phơi, còn Vưu Tiểu Minh đứng cạnh xoa xoa tay, bất ngờ hắt hơi một cái.
Quý Vũ làm ngôn ngữ ký hiệu: [Lát nữa đi mua thuốc cảm nhé, đừng để cảm lạnh.]
Vưu Tiểu Minh tinh nghịch nháy mắt với cậu: [Mắc mưa một chút không sao đâu. Cơ thể tôi khỏe lắm!]
Chỉ huy vỗ tay rồi chỉ về phía họ. Một lúc sau chỉ huy cũng không biết phải nói gì, bởi hai người là người khiếm thính, nói chuyện không phát ra âm thanh, mà cũng chẳng nghe thấy lời dạy bảo. Cuối cùng, bạn học hàng trên phải khều khều hai người.