[Edit Hoàn/Đam Mỹ] Rượu Mơ – Hòa Tiểu Tinh – Chương 48 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Edit Hoàn/Đam Mỹ] Rượu Mơ – Hòa Tiểu Tinh - Chương 48

Chương 48: \”Anh là người đầu tiên.\”

Tòa nhà thương mại trung tâm thành phố Tô Hàng, tầng 29.

Quý Vũ đi theo sau Sầm Chi Hành bước ra khỏi thang máy, một người đàn ông mặc đồ vest tiến lên lấy hai vé vào cửa từ tay cậu, người đó nhìn vài giây rồi lịch sự hỏi: \”Xin hỏi, có phải là anh Quý Vũ không?\”

Cách xưng hô này làm Quý Vũ thấy hơi lạ lẫm, đây là lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy, cậu khựng lại một chút rồi gật đầu.

Người đàn ông mặc vest nghiêng người ra hiệu \”xin mời\”, người đó nói: \”Anh Quý, mời đi theo tôi, hội trưởng Ngũ rất thích tác phẩm của anh nên muốn gặp anh.\”

Lời mời từ một người lạ quá nhiệt tình khiến Quý Vũ cảm thấy có hơi nghi ngờ, cộng với việc trong những ngày gần đây cậu nhận được quá nhiều tin nhắn ác ý nên sự cảnh giác trong lòng cũng tăng lên.

Quý Vũ im lặng lùi lại nửa bước, nhìn sang Sầm Chi Hành bên cạnh, khi nhận được cái gật đầu chắc chắn từ anh thì cậu mới hơi do dự hỏi: \”Hội trưởng Ngũ? Hình như tôi không quen ông ấy.\”

\”Chính vì không quen nên mới muốn gặp, hội trưởng muốn trò chuyện với anh về quả cầu khắc.\”

Quý Vũ chớp mắt, nhớ lại những lời Sầm Chi Hành đã nói tối qua: \”Vậy thì đi thôi.\”

Người đàn ông mặc vest dẫn họ đi qua khu triển lãm, Quý Vũ lướt qua vài tác phẩm được trưng bày.

Không gian triển lãm rộng hơn cậu tưởng, những tác phẩm điêu khắc được trưng bày trong các lớp kính trong suốt, ánh sáng chiếu từ bốn phía tạo ra những hiệu ứng ánh sáng sống động.

Quý Vũ dừng lại trước gian hàng của mình, cậu nhìn thấy \”hội trưởng Ngũ\” mà người đàn ông kia đã nhắc đến, cậu thấy bất ngờ vì hội trưởng Ngũ trông khá trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi. Anh ta cười cười tiến lên bắt tay cậu.

Trước gian hàng còn có một số người khác, trước khi họ đến, hình như mọi người đang thảo luận về điều gì đó. Hội trưởng Ngũ vỗ vai Quý Vũ rồi giới thiệu cậu với đám đông.

Quý Vũ nghe thấy tên mình được nhắc tới kèm theo những danh xưng như \”tân binh,\” \”thợ điêu khắc gỗ,\” \”nghệ sĩ\”… thì cậu rất muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào. Cậu quay đầu lại, thấy Sầm Chi Hành đứng ở ngoài khoanh tay nhìn về phía mình, nét mặt có hơi kỳ lạ.

Sầm Chi Hành đã là một người lão luyện trong giới, anh biết rõ những quy tắc ngầm, trước đây anh rất ghét những điều này, luôn cảm thấy nó mang đậm mùi tiền bạc.

Giới điêu khắc gỗ cũng không khác gì giới hội họa, những họa sĩ vô danh tìm cách kết nối với các phòng tranh nổi tiếng, tham gia triển lãm, xây dựng các mối quan hệ, tham gia đấu giá, dù tranh có hồn hay không, chỉ cần dành thời gian và công sức là có thể hòa nhập.

Có thể trong số đó có những người thật sự say mê nghệ thuật, nhưng họ sẽ nhanh chóng bị hòa tan trong cái vòng luẩn quẩn này, thậm chí Sầm Chi Hành đôi khi cũng phải nhượng bộ để tham gia những thứ như vậy.

Đó có thể là một trong những lý do khiến giới họa sĩ hiện đại thiếu đi sự kết nối.

Cái gọi là triển lãm điêu khắc gỗ không hề thuần túy như Quý Vũ tưởng, trao đổi kỹ thuật? Truyền thụ, học hỏi? Có thể có, nhưng rất ít. Phần lớn là những giao dịch nhân tình đằng sau triển lãm.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.