Chương 47: Nghi ngờ
Đêm hè, tiếng ve kêu vang không ngừng, âm điệu kéo dài vô tận.
Quý Vũ vừa kéo một túi đồ lớn từ cốp xe ra thì Sầm Chi Hành đã nhận lấy, đồng thời anh đóng cốp xe lại.
\”Nặng lắm. Anh, mỗi người mang một bên đi.\”
\”Không cần đâu.\”
Sầm Chi Hành dùng một tay xách đồ, tay kia đẩy nhẹ Quý Vũ về phía trước.
Quý Vũ nhanh chân đi tới mở cửa rồi thay dép, cậu rửa tay sau đó chạy đến để đồ vào tủ lạnh, sắp xếp từng thứ một.
Sầm Chi Hành đứng sau lưng nhìn cậu.
Quý Vũ nhanh chóng làm xong, các loại trái cây, rau củ, thịt thà đều được sắp xếp ngăn nắp.
Sầm Chi Hành đột nhiên nhớ lại dáng vẻ của cậu lúc lựa đồ trong siêu thị.
Quý Vũ luôn có thể chọn được quả dưa hấu ngọt nhất, Sầm Chi Hành không hiểu mấy thứ này, lần trước khi đi siêu thị cùng nhau, Quý Vũ đã chỉ cho anh cả buổi nhưng không dạy nổi, trong mắt anh, trái cây rau củ đều giống nhau.
Đó là lần đầu tiên Quý Vũ bực bội như vậy, cuối cùng cậu đành phải bỏ cuộc: \”Từ nay cứ để em chọn, anh chỉ cần ăn là được.\”
Quý Vũ đặt hộp tôm đông lạnh cuối cùng vào ngăn đá rồi vỗ tay nói: \”Ngày mai làm tôm hấp nhé, hải sản để lâu sẽ không tươi nữa.\”
\”Không cần phải chiều chuộng tôi như vậy đâu, không phải là tôi không ăn cay được.\” Sầm Chi Hành ôm lấy cậu từ phía sau, không để Quý Vũ kịp phản ứng lại là anh đã buông tay.
Quý Vũ vốn khá nhạy cảm với vòng tay của Sầm Chi Hành, có lẽ do khi ngủ đã quen rồi nên bây giờ không còn giật mình nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi ngứa.
Cậu nghiêng người, vươn vai đáp: \”Vậy em làm một phần thôi.\”
Dạo gần đây, Sầm Chi Hành có vẻ dính người hơn bình thường, không chỉ ôm chặt cậu lúc ngủ mà cả trong những lúc bình thường cũng có nhiều cử chỉ thân mật hơn, thỉnh thoảng trong khi cậu làm tác phẩm để tham gia cuộc thi thì Sầm Chi Hành cũng hay đến xem.
Quý Vũ không ghét những hành động này của Sầm Chi Hành, ngược lại, cậu còn thấy khá vui vẻ.
Anh Hành thích cậu, anh Hành quan tâm cậu, đối với Quý Vũ – người đã mất đi ông nội và khao khát nhận được tình yêu, điều này giống như phao cứu sinh duy nhất của cậu.
Tối ngày 16 tháng 8, Quý Vũ đã hoàn thành tác phẩm tham gia cuộc thi với những công cụ chạm khắc mà trước đây cậu làm cùng ông nội.
Cậu kiểm tra dự báo thời tiết, những ngày gần đây khô ráo không mưa, rất thích hợp để phủ lớp sơn cuối cùng, cậu điều chỉnh lượng sơn và tinh chỉnh từ trong ra ngoài từng chút một.
Bỗng Sầm Chi Hành gõ cửa, Quý Vũ vặn cổ mình, cậu nghe thấy hai tiếng xương kêu rắc rắc của bản thân, cậu gọi to: \”Anh, cửa không khóa đâu.\”
Cốc nước ấm chạm nhẹ vào má cậu, mùi sữa bay vào mũi, Quý Vũ vừa định với tay lấy thì Sầm Chi Hành lại rút tay về rồi đưa sang lại.