Chương 43: \”Tiểu Vũ ngoan.\”
Sáu giờ sáng, báo thức rung lên.
Quý Vũ nhanh chóng thức dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, cậu nheo mắt dụi đầu vào lòng Sầm Chi Hành. Vừa ngẩng đầu lên, cậu vô tình đụng phải cằm anh, bị đau đến nhăn mặt, lúc này cậu mới nhận ra sự bất thường.
Sầm Chi Hành đang siết nhẹ vòng tay ôm lấy eo cậu, ánh mắt khép hờ nhìn cậu.
\”Giống như cừu non ấy.\”
Quý Vũ nhìn khẩu hình anh, cậu khó hiểu nghiêng đầu, không hiểu ý của câu này.
Điện thoại vẫn rung, Sầm Chi Hành vươn cánh tay tắt đi, tiện tay lấy bộ xử lý âm thanh đã sạc đầy đưa cho Quý Vũ đeo.
\”Thứ hai phải đi học đúng không?\” Anh lười biếng hỏi.
\”Ừm.\” Quý Vũ len lén nhìn anh, cậu nhớ lại lần trước, cũng vào buổi sáng, Sầm Chi Hành nửa tỉnh nửa mê, cánh tay anh đặt hờ trên trán để lộ đường nét quai hàm sắc sảo.
Sầm Chi Hành vốn hay ngủ nướng, nếu không có việc gì cần thiết thì anh thường sẽ ngủ tới trưa. Sáu giờ sáng đúng là quá sớm với anh.
Khoảng nửa phút sau, anh lại hỏi: \”Mấy giờ đi?\”
\”Sáu giờ năm mươi ra khỏi nhà, bảy giờ rưỡi có tiết tự học buổi sáng.\”
\”Ừm.\”
Quý Vũ hít sâu một hơi, cậu hít lấy mùi hương dễ chịu trên người Sầm Chi Hành, sau đó cậu bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, cẩn thận kéo góc chăn lại cho anh.
Cậu nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hẳn.
Lúc cháo dâu tằm gần chín, Sầm Chi Hành bước ra, Quý Vũ đứng ngơ ngác trước bếp, mắt nhìn ngọn lửa nhảy múa dưới đáy nồi, không biết cậu đang suy nghĩ gì mà lại thơ thẩn như vậy.
Sầm Chi Hành cố ý giậm chân, Quý Vũ giật mình hoàn hồn quay đầu nhìn anh, nhưng cậu vẫn còn rất buồn bã, giọng nói cũng nhỏ hơn bình thường.
\”Sao anh lại dậy rồi?\”
Sầm Chi Hành nhìn cậu, anh nói: \”Đưa em đến trường.\” Rồi anh chỉ vào tóc mình, ý bảo muốn Quý Vũ giúp một tay.
Quý Vũ lập tức hiểu ý, cậu chạy vào phòng lấy dây buộc tóc để trên bàn— bình thường cậu sẽ không đeo lúc làm việc vì sợ bẩn.
Cậu nhanh chóng trở ra rồi bắt đầu buộc tóc cho anh.
Sầm Chi Hành cao hơn Quý Vũ, anh hơi cúi người để Quý Vũ dễ thao tác hơn. Tóc buộc hơi lệch, Quý Vũ không vừa ý lắm, nhưng Sầm Chi Hành lại xoa má cậu nói: \”Cứ để như thế đi.\”
Quý Vũ dụi nhẹ má mình, cậu đột nhiên nói: \”Tay anh lạnh quá.\”
Sầm Chi Hành cố ý trêu: \”Vậy sau này tôi sẽ xoa ấm tay trước khi chạm vào em nhé?\”
\”Không cần.\” Quý Vũ nghiêm túc lắc đầu: \”Mát lạnh thế này em thích lắm.\”
Sầm Chi Hành nhìn cậu vài giây, anh bất lực thở dài: \”Thật không chịu nổi em mà.\”
Nói xong, anh xoay người đi về phía bồn rửa tay. Quý Vũ vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng cậu cảm nhận được anh không giận nên bèn vội vàng chạy theo anh.