Chương 4: \”Muốn ăn kẹo không?\”
Nhà trọ Miên Trúc nằm trên con phố sầm uất nhất trong thị trấn, dù thứ tư không phải ngày họp chợ nhưng con phố này vẫn có rất nhiều gánh hàng rong bày bán rau củ tự trồng hoặc những món đồ nhỏ lặt vặt.
Quý Vũ theo thói quen đi sát vào tường, từ xa cậu nhìn thấy biển hiệu \”Nhà trọ Miên Trúc\” đã được sơn lại. Cậu chưa kịp bước vào cửa là đã bị ông Tưởng ngồi ở cửa chặn lại.
\”Yo, đây không phải là thằng câm nhà họ Quý sao?\”
Giọng ông ta rất lớn, thu hút sự chú ý của những người đang bày hàng, đi dạo xung quanh.
Tưởng Kiến Quốc là cha của Tưởng Diệu, ông của Tưởng Thức Quân.
Thị trấn Miên Trúc không lớn, người trong thôn ai cũng biết nhau, đương nhiên cũng biết chuyện nhà họ Tưởng và nhà họ Quý không hợp nhau.
Mặc dù chuyện ngày xưa xảy ra là nhà họ Tưởng không đúng, nhưng nhà họ Tưởng có tiền. Gần đây nghe nói chính quyền muốn phát triển du lịch ở đây, Tưởng Diệu đã bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê lại nhà trọ duy nhất trong thị trấn, còn điều hành trạm y tế, sau này có đau ốm gì thì đều phải dựa vào họ. Còn nhà họ Quý thì chỉ còn lại một ông già và một đứa trẻ câm điếc.
Ai quan trọng ai không, mọi người đều hiểu rõ.
Vì vậy, mọi người chỉ nhìn lướt qua, rồi ai lại làm việc nấy, thậm chí còn có vài kẻ nịnh hót đến đẩy vai Quý Vũ, cậu không tránh, chỉ lùi lại một bước.
Khi Sầm Chi Hành đeo bảng vẽ bước ra, nhìn thấy cảnh tượng này, mặt anh lập tức tối sầm lại, anh bước nhanh đến chắn trước Quý Vũ, lạnh lùng hỏi:
\”Đang làm gì vậy? Bao nhiêu người mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ, không thấy xấu hổ à?\”
Tưởng Kiến Quốc phản ứng nhanh nhất, nhớ đến lời dặn của con trai, mặt lập tức nở nụ cười, ông ta đứng dậy nhường đường cho người đàn ông sau đó cười nói:
\”Làm gì có chuyện bắt nạt, chỉ đang trêu đùa tí thôi mà, chẳng phải cậu Sầm nói hôm nay sẽ đi tham quan sao? Đừng lãng phí thời gian với những chuyện không quan trọng thế này, để tôi dẫn đường cho cậu nhé?\”
\”Không cần đâu.\” Sầm Chi Hành vô cảm liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi nắm tay Quý Vũ dẫn cậu lên phòng.
Thị trấn Miên Trúc khá hẻo lánh, vị trí nằm giữa những ngọn non, chính quyền vẫn chưa can thiệp vào việc phát triển nên ít người bên ngoài biết đến nơi này. Vì vậy công việc kinh doanh của nhà trọ khá ế ẩm, việc sửa chữa cũng chưa hoàn thiện, tường hành lang bị bong tróc, cầu thang gỗ cũ kỹ, nhưng phòng của Sầm Chi Hành vẫn khá rộng rãi và sạch sẽ, là do Tưởng Diệu sắp xếp.
Quý Vũ có hơi ngượng ngùng, cậu đưa cho anh áo khoác màu nâu sẫm đã gấp gọn gàng cùng túi đồ kèm theo một mảnh giấy đã viết sẵn, cậu đã cố gắng viết thật ngay ngắn:
Áo khoác đã giặt, còn có đồ nữa, là của anh.
Sầm Chi Hành nhận áo khoác đặt lên giường rồi mở túi đồ mà cậu đưa, anh nhìn thấy bên trong có một bình xịt trị bong gân và dầu hoa hồng chưa mở, trong mắt anh thoáng hiện lên sự bất lực.