Tên truyện: Bệnh Ngược – 病虐.
Tác giả: Mặc Tù – 墨囚.
Thể loại: Hắc ám văn, bệnh kiều độc chiếm dục vặn vẹo công, bác sĩ tâm lý thụ, niên hạ, có liên quan đến hắc bang, cường bạo, HE.
Editor: ♪ Đậu ♪
Phiên ngoại: \”Yêu và cầm tù\” << Thương Phàn, tiểu Phó >>
Lời tác giả: Nói thế nào đây ta, não động hơi lớn, bản thân cũng không phải quá thích trọng sinh, cho nên chỉ giả sử vậy thôi, mời xem ~~~
—————
Tôi chưa bao giờ tin trên thế giới này có kỳ tích gì, sống đến giờ phút này, ngày đó là ngày tôi đã phải quỳ gối xuống nước mắt rơi đầy mặt — tôi nghĩ rằng mình gặp được kỳ tích rồi.
Tôi nghĩ tôi gặp lại được con người đáng lẽ đã trở về với Thiên Đường, người ấy đang đứng trước cửa sổ, tôi tự nói với bản thân nếu anh ấy không chết, lần này sẽ không buông tay nữa.
Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc anh rời khỏi tầm mắt mình đến khi nào tôi chết đi, đến khi nào tôi hóa thành xương khô… Mất đi anh bao cảm giác bất an, trống vắng, cuộc sống không có gì gửi gắm, tôi không muốn tiếp tục thấu hiểu chúng nữa.
Tôi có từng tìm kiếm thử, thậm chí từng chiếm giữ con trai anh, nhưng cuối cùng tôi vẫn hiểu rõ, không ai có thể thay thế vị trí của anh, cho nên lúc cái thằng nhóc tên Diệp Tàn Sinh xông vào giành lại người đi tôi cũng không có phản kháng gì lớn.
Thậm chí còn chấp nhận tác thành thêm cho em ấy với tên nhóc hung hăng không biết lén lút cất giấu bao nhiêu bí mật đó.
Nó có dũng khí và chấp nhất năm đó tôi không có…
Cũng vào lúc đó tôi đã rõ, trước giờ điều tôi muốn không phải Vân Sanh, mà điều tôi muốn đã không xuất hiện nữa.
Tôi nên hình dung buổi chiều hôm ấy như thế nào, cái buổi chiều tôi gần như kích động hận không thể hôn cảm tạ trời cao.
Tổn hại nội bộ cộng với phải đi xử lý cái sọt hồi trước chọc thủng, suốt đêm ác chiến cuối cùng kết thúc trong bệnh viện.
Ác mộng qua đi, tôi ngồi bên cửa sổ chỉ định tắm nắng một chút, lúc đó ánh nắng vừa đủ, trên sâu cỏ ở sau bệnh viện có đủ kiểu người đang sưởi nắng, tôi đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trời trong nghìn dặm, đã lâu rồi không bình thản ngắm phong cảnh như thế này, tầm mắt từ đường chân trời chuyển xuống đám trẻ đang chơi đùa cách đó không xa, rồi chuyển qua cây cổ thụ dưới lầu. Vào đúng này lúc này, một cánh bướm trắng xẹt qua trước mặt tôi, dưới ánh nắng dường như còn lưu lại hạt phấn từ cánh nó rớt xuống,
Sau, tầm mắt hồi phục lại được, nó cố định vào bóng người dưới tàng cây.
Mặt người ấy khẽ ngẩng lên, đượm những tia nắng xuyên qua tán cây giống hệt với năm đó anh nằm ngủ ở trên sườn núi sau trường học, cũng ngước đầu lên như vậy, không biết đang nhìn gì đang nghĩ gì.


