Editor: ♪ Đậu ♪
Chương 20.
\”Ông chủ, vừa nhận được một cuộc gọi bảo là…\”
Người đang ngồi trên ghế xử lý công việc ung dung ngẩng đầu lên, có vài sợi tóc chỉa ra ở sau làm hiện lên vẻ uể oải, dựa vào nét mặt của y thì tâm trạng này đang ở mức độ hết sức buồn bực, mấy thủ hạ thân mật đều biết cần phải cẩn thận.
\”Nói, điện thoại của ai.\” Giọng nói sặc mùi thiếu kiên nhẫn.
Nữ thư ký bị câu nói lạnh lẽo này làm sợ hết hồn, lập tức đứng thẳng người, hắng giọng nói: \”Người này xưng mình là quản gia của Thương Phàn, nói ông chủ của hắn muốn gặp mặt ngài, bảo có chút chuyện liên quan đến em trai của ngài.\”
Vừa nhắc đến hai chữ \”em trai\” thì con người vốn dĩ không hứng thú gì bỗng nhiên thay đổi: \”Thương Phàn?! Em trai tôi?\”
Nữ thư ký giật mình, cô làm thư ký đã 3 năm, trong lòng cô ông chủ là người tuổi trẻ tài cao, lúc nào cũng bình tĩnh, hiệu suất làm việc vô cùng cao, dẫn dắt người sẽ không quá chỉ trích gay gắt, nhưng cũng sẽ không quá nhân từ độ lượng. Gần đây ngài ấy không biết bị làm sao mà vẻ mặt luôn nghiêm túc dễ tức giận, có thể nói là duy trì gương mặt nghiêm túc suốt một ngày, trăm phần trăm là có chuyện không hài lòng.
Nữ thư ký cẩn thận đáp lời: \”Vâng, đối phương nói như vậy đó ạ. Hắn còn nói cường điệu là ông chủ tuyệt đối sẽ không uổng chuyến đi này.\”
\”Cái người thương gia Hồng Kông đấy?\”
Diệp Uân cau mày, trên phương diện làm ăn y chưa từng lui tới Hồng Kông, chỉ là có nghe đến cái người tên Thương Phàn này. Gã sao đột nhiên đến tìm mình, còn nhắc đến Diệp Tàn Sinh.
Nghĩ đến Diệp Tàn Sinh, sắc mặt Diệp Uân càng thêm khó xem, cái con chuột cống Diệp Tàn Sinh đó gần đây không biết xảy ra chuyện gì, gần như biến thành người khác không ngừng đối phó mình, rõ ràng trước đây còn bị động như vậy, mà giờ lại muốn vượt lên đầu mình rồi…
Không biết cái tên Thương Phàn này có dụng ý gì?
Nếu chỉ đơn thuần là chuyện hợp tác làm ăn tại sao lại nhắc đến Diệp Tàn Sinh, lẽ nào bọn họ quen biết nhau, nếu Thương Phàn đứng cùng chiến tuyến với Diệp Tàn Sinh đến đây khiêu khích mình, vậy thì mình thật sự thua rồi…
\”Đưa số điện thoại đây.\”
\”Vâng.\”
Tiết trời hôm nay không phải quá đẹp, mù mịt mãi không xua tan, chắc muốn đổ trận mưa. Đặc biệt là khi đứng trên tầng lầu cao quan sát thành phố này, càng thấy nó như một con tàu màu xám, bao dung hết thảy bất mãn, cừu hận, ngụy trang. Có thể nhận thấy rằng sinh sống ở thành phố đây không có được mấy cái gọi là niềm vui chân chính.
Nhớ đến trước đây có từng nói câu này với Phương Phó Sinh, với cả Phương Vân Sanh, hai người này lúc đó trả lời thế nào nhỉ…
A a… (kuroneko3026.wp.com)
Tiểu Phó lúc đó giúp nhét thư hối lỗi vào tay mình, ánh mắt cách qua cặp kính gọng đen lộ ra ánh cười: \”Dạy mãi chả chịu sửa, vừa vặn em có tài năng đến với văn học đấy.\”


