Thấy mấy bạn bất tiện quá nên thôi, mình post lại bằng word cho dễ đọc nhé. Mình đã vì các bạn như thế rồi nên mong các bạn đừng repost sang nơi khác giúp mình.
Chương 14.
Nếu như biết sẽ phải chịu đựng hết thảy bạo ngược của Diệp Tàn Sinh, tôi tình nguyện ngủ thêm một lúc.
Có điều may mắn là lúc tôi mở mắt ra, tuy nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Diệp Tàn Sinh, nhưng so với bị cái khuôn mặt ngoài cười trong không cười kia của Thương Phàn bắt làm trò hề thì khá hơn nhiều…
Sau này cuộc sống sinh hoạt của tôi trở nên bức bách khó chịu đựng hơn, không thể giải thoát được, tôi tức giận, hết tuyệt thực rồi đào tẩu, bởi vì những tháng ngày bị Diệp Tàn Sinh cầm cố quá mức gian khổ…
Nhưng mà phải đến lúc thực sự bị Thương Phàn bắt rời khỏi Liễu Thị đến Hồng Kông và tất cả những chuyện phát sinh sau đó, tôi mới thực sự biết cái gọi là tuyệt tình giam cầm, cái cảm giác điên cuồng đấy vẫn duy trì cho đến lúc tôi lại được Tàn Sinh dẫn về Liễu Thị…
Tôi tình nguyện chịu đựng áp bức trên thân thể, chứ không muốn cảm nhận khủng bố của Thương Phàn…
So với Tàn Sinh, áp bức vô hình của Thương Phàn làm tôi hoảng sợ hơn, sợ hãi hơn, dẫu cho có không làm gì tổn hại đến thân thể tôi thì cũng đủ làm tôi sản sinh ra nỗi sợ mãnh liệt với thủ đoạn của gã.
Bởi vì gã không cần tình cảm của tôi, cái gã cần chính là thân thể tôi.
Còn cái Tàn Sinh cần lại chính là tình cảm của tôi, chứ không phải thân thể tôi, chỉ là tình cảm của cậu ta lại được thể hiện thông qua tổn thương thân thể…
Ngày đó tôi vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt đen kịt của Diệp Tàn Sinh, nó đen như mực, sắc mặt tái xanh, hai tay gắtt gao ôm chặt tôi, tôi có thể cảm nhận được khắp người cậu tỏa ra lệ khí, xen lẫn vào đó là nỗi bất an hận không thể nuốt tôi vào bụng.
Đằng sau đầu vẫn có chút đau đớn, tôi cố gắng bình tĩnh lại nhìn khắp bốn phía, thì không phải thấy cảnh đã quen thuộc với mình – phòng ngủ của tôi, mà là một căn phòng còn đơn giản hơn, ngột ngạt hơn…
Một chiếc giường, một ngọn đèn, một chiếc tủ đầu giường là hết toàn bộ vật dụng trong nhà.
Không biết tại sao vừa tỉnh lại mà cả người đã rơi vào trạng thái mỏi mệt đau tức, phải sau đấy nữa tôi mới trì độn phát hiện ra, hai tay mình bị cột ra sau lưng, chẳng trách lại mệt mỏi như vậy…
\”Tỉnh rồi.\”
Không phải \”Tỉnh rồi?\” mà là \”Tỉnh rồi.\”
Câu sau so với câu trước càng giống như đang tuyên bố cực hình sắp đến hơn.
Tôi biết cậu ấy rất tức giận, dựa vào mức độ bị hao tổn tinh thần như thế thì nhất định không thể bỏ qua chuyện này, hơn nữa có khi còn không thể tránh khỏi sẽ sản sinh ra tâm tình dùng bạo lực để chứng minh tình cảm, vậy nên tôi vừa mở miệng đã muốn giải thích.
Tôi nói: \”Tàn Sinh, cậu nghe tôi… A…\”
Lời còn chưa nói xong, Diệp Tàn Sinh đã tóm lấy cánh tay đang bị trói ngược ra sau của tôi, đè mặt tôi qua một bên, nương theo động tác thô bạo này là tiếng cậu gào thét chất vấn.


