[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên – Chương 38 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên - Chương 38

Lê Sân đã quên buổi tối hôm trước bọn họ làm bao lâu, chỉ biết ngày hôm sau khi mơ hồ tỉnh lại, Nguyễn Du Mẫn còn chôn trong cơ thể cô.

Thoáng vừa động, ngọc trụ của cậu liền trượt ra ngoài, mang theo một bãi chất lỏng dính nhớp.

Cũng may cậu đeo bao.

Tối hôm qua ngay từ đầu, Nguyễn Du Mẫn còn có thể nhịn lại để rút ra bắn bên ngoài. Lúc sau tới hứng thú rồi, cậu khống chế không được, cũng chỉ có thể tự mang bao.

Cậu không hề muốn làm Lê Sân uống thuốc tránh thai hoặc mang thai, hiện tại cô còn chưa đủ tuổi, nguy hiểm quá lớn.

Lê Sân cảm thấy tay chân bủn rủn, Nguyễn Du Mẫn phía sau thì đang ngủ say sưa. Cô tranh thủ thời gian, đổi viên thuốc giảm mệt mỏi với hệ thống.

Uống xong một viên đã cảm thấy cả người nhẹ nhàng.

Động tĩnh của cô hơi lớn, mơ mơ hồ hồ đánh thức Nguyễn Du Mẫn ở đằng sau. Một tay cậu còn để ở trên eo cô, ôm cô gắt gao.

Khi còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cậu đã phân rõ nhuyễn ngọc ôn hương bên cạnh người.

Cậu cực kỳ tự nhiên hạ một nụ hôn vào bờ vai trần trụi của cô,  giọng nói lười biếng khàn khàn, thêm một tia gợi cảm mà ngày thường không thấy: \”Sớm.\”

Lê Sân xoay người sang, nắm mũi cậu: \”Nguyễn Nguyễn thối, ngủ còn say hơn tớ.\”

Rõ ràng tối hôm qua người mệt chính là cô.

Nguyễn Du Mẫn vốn là nửa tỉnh nửa mơ, bị cô chọc như vậy cũng ít nhiều tỉnh táo lên. Cậu duỗi tay nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, thấp giọng cười nói: \”Xem ra tinh lực của cậu khá tốt, còn tung tăng nhảy nhót,\”

Cậu liếm hai viên răng nanh, vòng qua eo cô: \”Vậy, ăn bữa sáng nhé?\”

Cậu ái muội nói.

Không biết từ khi nào, ngọc trụ đã sống lại xuyên qua từ chân cô, vận sức chờ chuyển động để ở giữa khe hở, nóng đến Lê Sân giật mình.

\”Cậu, cậu lại —\”

Cô vừa bực mình vừa buồn cười, vừa định tránh thoát cậu không cho cậu làm bậy, nhưng lại không đề phòng tối hôm qua vẫn còn ướt dính do cậu lưu lại, một hơi trượt vào đường đi của cô.

Lời Lê Sân muốn nói bị trực tiếp đánh gãy, một hơi suýt nữa không hít thở được.

Ngọc trụ thô thạc vẫn là vào sâu ra nông hoạt động. Dưới lớp chăn mềm mại, Nguyễn Du Mẫn nâng một chân cô lên để bản thân càng dễ dàng ra vào thân thể của cô hơn.

Lê Sân nắm bờ vai của cậu, khóc không ra nước mắt.

Sớm biết sẽ như vậy thì cô đã không đổi thuốc viên, rốt cuộc là tiện nghi ai vậy trời!

Âm thanh phụt phụt của vệt nước bị giấu ở dưới chăn, hai má Lê Sân vốn trắng nhưng lúc này lại càng thêm đỏ bừng lên.

Nhụy hoa vừa mới khôi phục lại bị thô cứng nam căn vô tình cắm vào thật mạnh, đâm đến hoa tâm một lần lại một lần.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.