[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên – Chương 31 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên - Chương 31

Tới mùa này thì thật ra trong vườn hoa cũng không có hoa tươi để ngắm.

Nguyễn Du Mẫn giấu kín từng chùm đèn nê ông nho nhỏ ở trong lùm cây, nối từ bên này sang bên kia.

Khi cậu kéo, những sợi đèn liền đan chéo thành một mảnh sáng rực như ánh sao lập loè ban được bọc lớp kẹo bên ngoài.

Vườn hoa nhỏ tối u ám ban đầu hiện giờ lại giống như cảnh đẹp trong mơ.

Lê Sân hơi ngừng thở.

Cô phát hiện những sợi dây này không chỉ có đèn nê ông, mà cách mấy cái lại được dán một tấm card nho nhỏ, nhẹ nhàng lay động theo gió đêm.

Lê Sân bước ra khỏi phòng, đi đến bên cạnh mảnh sao trời rực rỡ đó.

Tấm card chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, màu sắc khác nhau, tờ giấy hơi mỏng, nhẹ tựa lông hồng.

Cô thuận tay gỡ xuống một tờ.

Trên tấm card có hai chữ với nét bút trẻ con, rồng bay phượng múa, nhìn có vẻ là chữ viết của Nguyễn Du Mẫn.

Không vui.

Lê Sân nhướng mày lật tấm card lại, quả nhiên, ở phía sau có một hình vẽ người que diêm.

Nguyễn Du Mẫn luôn thích tùy tay vẽ vài nét bút, chỉ là cậu không có khiếu hội họa, thứ duy nhất có thể vẽ giống người chính là người que diêm.

Cũng thật là làm khó cậu.

Phía dưới người que diêm có chú thích thời gian, Lê Sân không nhớ nổi ngày đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể phân biệt dựa vào hình vẽ nho nhỏ kia.

Một người que diêm có đầu tròn, phía trước là người que diêm đầu hình vuông, ở giữa vẽ hai cái hình hộp, còn săn sóc có cả ghi chú một chữ \”thư\”.

Lê Sân yên lặng suy nghĩ, phát hiện ra có lẽ là đang miêu tả cảnh tượng Phương Lâm đưa notebook cho cô ở đầu học kỳ lớp 11.

Nếu nhớ không lầm thì đây là khi cô vừa phân lớp vào năm 11, phát sinh khi đang đi học.

Phương Lâm vẫn luôn có thói quen đưa vở ghi chép của mình cho Lê Sân, hồi lớp 10 đã làm như vậy, lớp 11 cũng không thay đổi.

Chẳng qua, Lê Sân không nghĩ đến Nguyễn Du Mẫn lại nhớ rõ rành mạch việc này.

Cô liếc Nguyễn Du Mẫn một hồi, đổi lấy một cái biểu cảm mặt quỷ từ cậu.

Lê Sân cười khúc khích, cầm tấm card vào lòng bàn tay rồi lại đi xem cái tiếp theo:

5/9 không để ý tới mình.

7/9 đi học thất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì?

9/9 nhận được thư tình —

11/9 lại! nhận được!

13/9 không vui không vui không vui!

17/9 lá thư thứ ba!

20/9 phát hiện chưa?

25/9 còn chưa phát hiện…..

9/10 ngốc muốn chết!

··········

Lời nói trên tấm card phần lớn là cậu than phiền oán giận, có lẽ là thấp thỏm nghi hoặc, chỉ ngẫu nhiên có một hai lần vui vẻ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.