Mặt Nguyễn Du Mẫn hầm hầm từ bánh xe quay đi xuống, khiến Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ mới đi đến đã giật nảy mình.
Không đợi hai người dò hỏi, cậu đã hùng hổ đi ngang qua, hướng về công viên giải trí.
Phương Lâm không khỏi nghi hoặc: \”Làm sao vậy, không về nhà à?\”
Lê Sân bất đắc dĩ chạy theo Nguyễn Du Mẫn, vừa đi vừa nói: \”Cậu ấy nói là muốn đi nhảy bungee, hai người chờ một chút, tụi em sẽ về ngay.\”
Nói xong cô cũng chạy theo.
Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ nhìn nhau, trong lòng ngập tràn khó hiểu, chỉ có thể đi theo.
Chỗ nhảy bungee ở ngay bên cạnh nhà ma nhỏ, có lẽ hiếm ai muốn thử trò này nên khá ít người đứng xếp hàng.
Nhưng thật ra có không ít người đứng ở dưới vây xem.
Lê Sân biết Nguyễn Du Mẫn đang giận dỗi, trong lòng không thoải mái muốn xả giận nên cũng chỉ có thể đi theo cậu.
Thật là không đáng yêu.
Phía trước bọn họ đã có vài người đang chuẩn bị nhảy, phải chờ một lát mới đến lượt.
Nhân viên ở đây là một chị gái mặt tròn, vừa mặc đồ bảo hộ cho Lê Sân vừa cười ha hả nói chuyện phiếm với cô.
\”Lần đầu tiên chơi à?\”
Lê Sân cười đáp, lại nghe chị ấy nói những thứ cần chú ý.
\”Em đi với bạn trai à?\” Lâu lắm mới gặp một vị khách không hề lo lắng sợ hãi như Lê Sân, lại còn thời gian trống nên cả hai cùng hàn huyên lên.
Nguyễn Du Mẫn đứng phía trước lỗ tai giật giật, không có xoay người.
Lê Sân cong môi nhìn cậu một cái, trả lời: \”Không phải, là bạn thôi ạ.\”
Nguyễn Du Mẫn: \”….\”
Câu hung hăng cài dây lưng.
Chị nhân viên đáng tiếc chép miệng, nhỏ giọng nói: \”Rất là đẹp trai nha, hai đứa nhìn cũng xứng đôi lắm đó.\”
Lê Sân nghe vậy che miệng ho khan một tiếng, cố gắng nhịn cười: \”Em thích người khác rồi.\”
Cô không cố tình hạ thấp âm lượng, đương nhiên khiến Nguyễn Du Mẫn đứng phía trước nghe thấy rõ ràng.
Cậu nắm chặt đai lưng, mặt đen thui, làm nhân viên đang chuẩn bị cho cậu hơi hoảng hốt, cẩn thận lui về phía sau vài bước.
Chị nhân viên bừng tỉnh đại ngộ nói: \”Cũng phải, em trông còn trẻ lắm, còn nhiều cơ hội mà~\”
Hai chị em ở đây cười vui vẻ, Nguyễn Du Mẫn đằng trước lại dường như bị ngăn cách ra thành thế giới một người.
Cậu lạnh như băng nhìn nhân viên đang co rúm lại một cái, thấp giọng nói: \”Được chưa.\”
Tay nhân viên run run, cài chặt đai an toàn cuối cùng cho cậu: \”Được rồi được rồi, lượt tiếp theo là cậu đó.\”
Đang nói chuyện, người vừa nhảy bungee phía trước đã trở về với vẻ mặt trắng bệch, ngồi thở dốc ở một bên.
Nguyễn Du Mẫn đi lên tháp cao, bên dưới là độ cao mấy chục mét, dưới cùng là hồ nhân tạo. Hồ nước màu xanh nhạt lung linh, nhạt nhẽo toả sáng.