[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên – Chương 21 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên - Chương 21

Nhìn đến trong mắt Lê Sân rõ ràng là \”Không nghĩ đến một đại nam sinh như cậu mà lại thích ăn kem vị dâu tây, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong\” ý tứ, tai Nguyễn Du Mẫn không khỏi nóng lên.

Cậu thanh toán tiền, hư trương thanh thế hung hăng cắn một miếng kem, hung dữ nói: \”Nhìn gì, tớ thích ăn dâu tây không được sao?\”

Lê Sân hừ lạnh một tiếng, cố ý xoa cổ: \”Đúng vậy, không chỉ thích ăn mà còn thích trồng.\”

Nguyễn Du Mẫn: \”Khụ khụ khụ khụ —\”

Cậu ho khan hai tiếng, mặt đỏ ửng mất tự nhiên nói: \”Không được nhắc lại!\”

Lê Sân làm mặt quỷ, không để ý tới cậu nữa mà chỉ lo ăn kem.

Chơi gần hết hạng mục mạo hiểm trong công viên giải trí, vì giờ hẹn gần đến nên hai người nhàn rỗi đi dạo khắp nơi.

Đi một hồi liền tới phía dưới bánh xe quay mà Phương Lâm đã nhắn tin rằng chơi xong thì tập hợp ở chỗ ấy.

Hai người tới hơi sớm, đứng không cũng nhàm chán nên Lê Sân dứt khoát đề nghị lên ngồi một vòng.

Nguyễn Du Mẫn nhìn kem trên tay, tuy rằng thích trò thuyền hải tặc hơn, nhưng cân nhắc một hồi cậu vẫn đồng ý với ý kiến của Lê Sân.

Đứng xếp hàng đều là các cặp đôi nhưng cũng không đông. Bọn họ đợi vài phút, rất nhanh liền đến lượt.

Dù gì cũng là công viên giải trí mới xây nên thiết bị trên bánh xe quay đều còn mới tinh, thậm chí còn tri kỉ có cả ghế mềm để khách ngồi thoải mái.

Lê Sân và Nguyễn Du Mẫn mặt đối mặt. Nguyễn Du Mẫn nhìn cô, cô lại nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy kem trong tay hơi đắng.

Ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì, cậu dựa vào lưng ghế phía sau.

Bánh xe quay chậm rãi chuyển động dần dần cao lên làm muôn hình muôn vẻ trong công viên giải trí đều nhỏ bé đi,  vẽ nên một bức tranh tươi đẹp nhiều màu sắc.

Nhìn một lúc, Nguyễn Du Mẫn bỗng nhiên mở miệng: \”Lần trước cậu nói từ bỏ là có ý gì?\”

Cậu nói đột ngột làm Lê Sân nhất thời không kịp phản ứng. Cô suy nghĩ kỹ mới nhớ ra \”lần trước\” mà cậu nói chính là buổi tối chuẩn bị quà cho Thẩm Vân Lộ.

Cô rũ mắt, ánh nắng loang lổ chiếu trên dung nhan khiến thần sắc của cô càng thêm mông lung như một màn sương: \”Hỏi cái đấy làm gì?\”

Cô chớp mắt, tỏ ra không sao cả: \”Từ bỏ là từ bỏ thôi, còn có lý do gì sao?\”

Nguyễn Du Mẫn mím môi, hơi cố chấp hỏi tiếp: \”Nhưng để từ bỏ thì phải có lý do chứ?\”

Thần sắc của thiếu niên đặc biệt chân thành, tha thiết dưới ánh hoàng hôn.

\”Lý do?\” Lê Sân cười khẽ, dùng sức cắn miếng lớn, cảm nhận được vị ngọt pha chút đắng hoà tan giữa môi lưỡi, \”Cậu cảm thấy có lý do gì?\”

Nguyễn Du Mẫn bị cô hỏi khó.

Lê Sân nghiêng đầu, nâng má nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này bánh xe quay đã đi được một phần tư, cô có thể nhẹ nhàng nhìn hết phân nửa cảnh quan của công viên giải trí.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.