Có còng tay nên Nguyễn Du Mẫn nhẹ nhàng kéo cô trở về, không dung phản kháng mà mạnh mẽ lôi kéo cô với vẻ mặt tràn ngập không tình nguyện đi.
Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ đang ở bên ngoài chờ bọn họ.
Sắc mặt của Thẩm Vân Lộ đỡ hơn so với lúc trước một ít, nhưng nhìn vẫn không tốt lắm.
Phương Lâm nhẹ nhàng ôm cô nàng vào trong lòng, nhỏ giọng dỗ dành.
Nhìn thấy Nguyễn Du Mẫn và Lê Sân, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.
\”Hai đứa đến…. Đây là cái gì?\” Khi nói chuyện, tầm mắt Phương Lâm dừng ở đôi tay nắm lấy nhau của hai người và thấy cả chiếc còng tay.
Lê Sân muốn rút tay ra theo bản năng, lại bị Nguyễn Du Mẫn nắm chặt hơn, rút không được.
Nguyễn Du Mẫn cười, nói: \”Không có gì. Phần thưởng qua màn, chơi cũng vui ấy mà.\”
Còn dư thời gian, nhưng chuyến tham quan nhà ma làm tâm trạng Thẩm Vân Lộ và Lê Sân không được tốt lắm.
Phương Lâm kiến nghị rằng cùng đến quán cà phê trong công viên ngồi nghỉ ngơi một lát, cũng để mọi người giảm xóc.
Tuy quán cà phê ở trong khuôn viên của công viên giải trí nhưng lại không mở cho trẻ em, nên so với khu ăn uống thì quán cà phê yên tĩnh hơn rất nhiều.
Phần lớn khách hàng là thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi.
Sau khi tìm được phòng riêng, Thẩm Vân Lộ đứng dậy đi vệ sinh còn Phương Lâm phụ trách gọi món.
Để lại hai người Lê Sân và Nguyễn Du Mẫn, vai dựa gần vai nhưng biểu tình hoàn toàn khác biệt.
Lê Sân giận dỗi quay đầu nhìn cửa sổ, không muốn nói chuyện với Nguyễn Du Mẫn.
Nguyễn Du Mẫn chống cằm, nhếch môi nhìn cô: \”Lê đại tiểu thư còn bực mình à?\”
Cậu nói, vươn ngón trỏ chọc má Lê Sân.
Mềm mại núng nính, xúc cảm rất tốt.
Lê Sân đánh vào tay cậu rồi hất ra, không quay đầu lại.
Nguyễn Du Mẫn không để bụng, càng chọc càng vui, tới tới lui lui quấy rầy gương mặt của cô.
Lê Sân hất nơi này, cậu lại chọc nơi khác, chọc xong gương mặt thì chọc cái trán, chọc xong cái trán lại chọc cái mũi, chơi vô cùng vui vẻ.
Lê Sân né không né được, trốn cũng tránh không khỏi, bực mình ngứa cả răng.
Cuối cùng, khi cậu chọc vào khoé miệng cô lần thứ n, cô nhịn không được mà quay đầu qua, hung dữ cắn ngón tay nghịch ngợm của cậu.
Nguyễn Du Mẫn bị đau, theo bản năng muốn rút tay về lại phát hiện ra cô càng cắn chặt hơn.
Cậu khóc không ra nước mắt nói: \”Cậu cầm tinh con chó à?\”
Miệng Lê Sân cắn tay cậu nên nói chuyện mơ hồ không rõ, chỉ trợn trắng mắt nhìn cậu \”Hừ\” một tiếng, dùng hành động biểu đạt sự bất mãn.
Nguyễn Du Mẫn thấy cô không định nhả ra, cậu xoay chuyển tròng mắt, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Cậu không cam lòng yếu thế mà tiến lại, một chút một chút đến gần Lê Sân, khiến cho cô không thể không lùi về phía sau.