Lê Sân nắm cổ tay, mắt nhìn xuống đất.
Nguyễn Du Mẫn nhìn không thấy vẻ mặt của cô, chỉ xem như cô cũng không thấy ánh mắt cầu cứu của mình. Cậu hết cách, chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế cứng đờ này.
Toàn thân cậu đều có chút không quen.
Chờ tiếng khóc của Thẩm Vân Lộ dần dần nhỏ xuống, Lê Sân mới đi ra từ bóng tối, duỗi tay đỡ lấy Thẩm Vân Lộ.
Đồng thời cũng giải thoát Nguyễn Du Mẫn.
Cậu như được đại xá, nhanh chóng lui về phía sau vài bước để rời xa Thẩm Vân Lộ, đồng thời cử động cánh tay cứng đờ của mình.
Không được, quá kỳ quái.
Vì sao ôm Thẩm Vân Lộ sẽ cảm thấy kỳ quái như vậy.
Thậm chí cái cách gọi \”chị Vân Lộ\” bị cậu chán ghét kia cũng được buột miệng thốt ra dễ như trở bàn tay, không chút do dự.
Nguyễn Du Mẫn rơi vào trầm tư.
Bên kia, Lê Sân hỏi Thẩm Vân Lộ mới biết được cô nàng và Phương Lâm bị tách ra khi đang ở tầng hai.
Sau đó cô nàng bị nhân viên đóng vai quỷ hồn đuổi theo, một đường chạy đến đây. Phương Lâm giữ máy truyền tin cho nên cô nàng cũng không có biện pháp để liên hệ với nhân viên bên ngoài.
Lê Sân dịu dàng trấn an cô nàng, rồi ấn máy truyền tin, nhờ nhân viên dẫn Thẩm Vân Lộ ra khỏi nhà ma.
Toàn bộ quá trình, Nguyễn Du Mẫn vẫn luôn không nói một lời, ngoan ngoãn làm nền.
Thẩm Vân Lộ đi rồi, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
\”May mắn quá nhỉ, vậy mà cũng chạy lên tầng ba được.\” Cậu ra vẻ nhẹ nhàng bắt chuyện với Lê Sân, thậm chí còn duỗi tay muốn nắm lấy tay cô theo thói quen.
Ai ngờ đầu ngón tay mới vừa chạm vào đã bị cô dùng sức hất ra.
Cô hung hăng trừng mắt liếc cậu, xụ mặt đi về phía trước.
Nguyễn Du Mẫn bị hất trong ngơ ngác, không hiểu vì sao cô lại đột nhiên biến sắc mặt.
Đứng dại ra một lát xong, cậu chạy nhanh xông về phía trước, muốn kéo tay Lê Sân lại.
Lê Sân lại hất tay cậu ra.
\”Cậu làm gì đấy?\” Lúc này Nguyễn Du Mẫn có muốn nhịn cũng nhịn không nổi nữa, \”Tự nhiên nổi cáu với tớ?!\”
Cậu chạy lên vài bước, vừa lúc ngăn cản đường đi của Lê Sân, nhăn mày hỏi.
Lê Sân cười lạnh một tiếng, cũng không trả lời, tránh sang một bên rồi đi tiếp.
Nguyễn Du Mẫn cầm chặt cổ tay của cô, không cho cô tránh thoát: \”Cậu nói đi, không nói lời nào là có ý gì?\”
Cậu quả thực chẳng hiểu gì hết luôn đấy?
Lê Sân hất hai lần không thể tránh được cậu, ngược lại bị cậu nắm lấy chặt hơn.
Cô dậm chân một cái, cắn răng quay đầu lại nói: \”Ai cần cậu lo, tớ sợ hãi được chưa?!\”