[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên – Chương 12 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Edit, H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần | Thanh Tuyên - Chương 12

Bên ngoài khu biệt thự có một trạm phương tiện công cộng. Thật ra Lê Sân và Nguyễn Du Mẫn có thể đi xe của nhà để đến trường, nhưng cha mẹ bọn họ đều là những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên họ biết cần phải bồi dưỡng tính tự lập của con cái.

Cho nên từ khi còn nhỏ, bọn họ đều kết thành nhóm bốn người đi học.

Sau đó Phương Lâm và Thẩm Vân Lộ yêu đương nên càng thích trải qua thế giới hai người hơn, mà Nguyễn Du Mẫn và Lê Sân cũng thức thời, chủ động tách ra để đi đường khác.

Bọn họ ra khỏi nhà sớm nên cho dù có quậy phá, thì ra đến nơi xe buýt cũng vừa đến.

Lê Sân bị kẹp cả đoạn đường nên đầu váng mắt hoa, Nguyễn Du Mẫn phải đẩy cô lên rồi trả tiền vé.

Bởi vì là thứ hai nên xe buýt hơi đôi, Lê Sân nhỏ nhắn nên rất mau đã bị lọt vào đám đông chen chúc, hoàn toàn lạc mất Nguyễn Du Mẫn.

Chung quanh có đủ kiểu người, nhân viên đeo mắt kính đi làm, bà chủ gia đình mua thức ăn về nhà, còn có học sinh giống bọn họ.

Vận khí Lê Sân không tốt lắm, cô bị kẹp giữa hai ông chú mập mạp.

Thời tiết đầu xuân không tính là nóng nhưng cũng có chút ấm áp, trong xe nhiều người, mùi hương hỗn tạp khiến Lê Sân càng khó chịu hơn.

Càng miễn bàn tay nắm gần người cô đã bị cầm hết, cái cao hơn nữa thì lại quá sức. Để giữ thăng bằng, cô chỉ có thể miễn cưỡng nắm chiếc ghế phía trước, bị chen xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nguyễn Du Mẫn nhìn thoáng qua chỗ cô đứng, mày giữa nhíu lại.

Xe buýt nhét đầy người, lung lay chạy trên đường. Lê Sân cảm thấy bản thân như là một chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt giữa trời giông, chợt cao chợt thấp, nghiêng trái nghiêng phải.

Bác tài là người nóng vội, thích phóng cực nhanh lúc đèn vàng, rồi lại thắng gấp trước đèn đỏ.

Đoạn đường này vốn gập ghềnh, hơn nữa xe lại còn phanh gấp, sắc mặt Lê Sân theo đó mà tái nhợt dần đi.

Lê Sân: Hồi trước bác tài lái tàu lượn siêu tốc ạ? Sao có thể khiến cảm giác đi trên đường nhựa như đi trên mười tám khúc cong trên núi thế này?

Nhưng bác tài không nghe thấy nội tâm cô kêu gào, dẫm ga đạp thắng theo ý mình như cũ.

Mắt thấy phía trước lại xuất hiện tín hiệu đèn đỏ, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng phanh lần này còn dồn dập hơn lần trước, khiến cả người cô đều ngả về phía sau.

Lại ngả ra một chút thì đầu cô sẽ đập vào bộ ngực sữa của ông chú phía sau luôn.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bàn tay thon dài xuyên qua đám đông, một phen túm lấy cổ tay giúp cô ổn định lại thân thể.

Nguyễn Du Mẫn lại dùng lực kéo cô đang nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước người mình, thấp giọng nói:

\”Đừng có lộn xộn, ôm tớ.\”

Cậu ngại ngùng rũ mắt, cặp mi cong dài được đắp lên một lớp ánh sáng mượt mà, làm người ngứa ngáy trái tim.

Lê Sân ngẩn người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.