Lê Sân cảm thấy thằng nhóc này lại trở nên kỳ quái.
Hôm qua cô bị dẫn về nhà Nguyễn, cũng đã muộn nên cô cứ thế ở lại.
Sau ngày sinh nhật Thẩm Vân Lộ thì vẫn phải đi học như bình thường, Lê Sân dậy sớm để ăn sáng, rồi chờ Nguyễn Du Mẫn cùng đi học như cũ.
Nhưng hôm nay Nguyễn Du Mẫn chậm chạp không xuất hiện.
Mẹ Nguyễn nhìn đồng hồ, trong lòng cũng hơi khó hiểu:
\”Nhóc này, sao hôm nay lại không dậy nổi vậy nhỉ?\”
Bà lẩm bẩm, chuẩn bị lên lầu tìm Nguyễn Du Mẫn.
Ngay khi mẹ Nguyễn bước đến lầu hai, cửa phòng Nguyễn Du Mẫn đột nhiên mở ra.
Cậu bước ra với trang phục chỉn chu, chỉ là cúi đầu, nhìn qua có vẻ uể oải, ngủ không ngon.
Mẹ Nguyễn ngẩn người, rồi cười nói: \”Vành mắt đen như vậy là do đêm qua có bé mèo nào đấy à?\”
Bà là một người mẹ cởi mở, tính cách cũng có phần sang sảng nên cũng thường hay đùa với Nguyễn Du Mẫn.
Nhưng Nguyễn Du Mẫn, bình thường sẽ cãi lại vài câu, hôm nay lại im lặng không nói gì.
Mẹ Nguyễn hơi mê mang.
Cậu đi xuống lầu, trên tay còn cầm bánh mì nướng. Lúc đi ngang qua, cậu còn làm như không thấy Lê Sân, cứ thế mang giày ra khỏi cửa.
Lê Sân chớp chớp mắt, vội vàng đeo cặp rồi đuổi theo.
Nguyễn Du Mẫn đi rất nhanh, và nhờ đôi chân dài nên càng đi nhanh hơn. Bình thường cậu sẽ đi cùng với Lê Sân, nhưng hôm nay lại khác.
Lại giống như tối hôm qua, Lê Sân chỉ có thể chạy theo cậu.
Cái đồ này thiệt tình, không ngưng nghỉ chút nào.
Lê Sân đứng phía sau gọi vài tiếng, thấy cậu cúi đầu làm bộ không nghe được, trong lòng không nhịn được mà nổi lửa.
Cô chạy vọt đến trước người Nguyễn Du Mẫn, hai tay giang ra ngăn cản cậu.
Nguyễn Du Mẫn vốn đang không tập trung, hoàn toàn không chú ý đến Lê Sân đang đứng chắn mình.
Chờ đến khi cậu phản ứng lại, hai người đã va vào nhau.
Cậu có vóc dáng cao, Lê Sân lại nhỏ con, bị cậu đụng vào nên không khỏi bật ngửa về phía sau.
Tinh thần còn chưa hồi phục, nhưng thân thể Nguyễn Du Mẫn đã theo bản năng mà phản ứng lại, một tay kéo cô lại mà ôm chặt trong lòng ngực.
Cô cao ngang ngực cậu, cho nên cái ôm này khiến toàn bộ khuôn mặt nhỏ đều vùi vào lòng ngực cậu.
Hương thơm ngọt ngào quen thuộc lại xen lẫn vào hơi thở cậu.
Cậu ngơ ngác cúi đầu, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Ký ức đang mờ dần đi lại hiện lên trong nháy mắt.
Cố tình trong lúc này, Lê Sân trong lòng ngực cậu lại ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ mềm mại bị ánh nắng dịu nhẹ bao phủ một lớp sương mù.