Người lính có nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến sẽ không thể không biết thứ đang đè trên người mình là gì, vì thế người đàn ông xa lạ kia nhanh chóng phản ứng và giơ tay lên hợp tác.
\”Anh là ai?\”
Lê Sân cũng không phải là một cô gái mảnh mai. Tuy nhìn như cô là một cô gái có vẻ sẽ sợ côn trùng, nhưng thực tế là cô vững vàng chém vào đầu gối hắn máu tươi đầm đìa và thậm chí còn không nhăn mày.
Cô từ dưới giường bò ra, đứng ở phía sau người đàn ông.
Người đàn ông quay lưng lại, không thấy vẻ mặt lạnh như băng của cô.
\”Này, có thể nhẹ nhàng một chút không?\”
Anh ta rõ ràng vẫn còn sợ hãi, nhưng nghĩ đến ấn tượng Lê Sân tạo cho người khác thì lại to gan hơn.
Lê Sân không trả lời, chỉ yên lặng lên đạn.
Âm thanh quen thuộc làm binh lính cảm thấy không ổn, hắn không ngờ cô gái này lại cứng rắn và kiên quyết như vậy. Ban đầu hắn chỉ nghĩ việc này chắc hẳn rất nhẹ nhàng, bây giờ lại không khỏi toát mồ hôi lạnh.
\”Tôi cho anh ba giây.\”
Giọng nói lạnh lùng của Lê Sân vang lên sau lưng hắn.
\”3,2 —\”
Mỗi một lần đếm, cô lại tạo thêm miệng vết thương trên lưng hắn.
\”1.\”
Khi cô đếm đến 1, họng súng của cô đè nặng lên ót của người đàn ông, cảm xúc từ kết cấu kim loại cứng rắn khiến hắn gian nan nuốt nước bọt.
\”Oliver, Oliver!\”
Hắn ta gần như hét lên, cũng làm ngón tay đang đặt trên cò súng dừng lại.
\”Tôi tên Oliver.\”
Người đàn ông nói.
Lê Sân không định buông tha dễ như vậy, cô híp híp mắt, nhanh chóng đánh giá cách ăn mặc của hắn:
\”Vì sao lại đột nhập vào đây?\”
Đây không phải trang phục của quân địch, nhưng Lê Sân cũng không thể khẳng định có phải nguỵ trang hay không.
Người đàn ông dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Tinh thần Lê Sân vô cùng căng thẳng, cô không dám bỏ sót động tác nhỏ nào của hắn. Nhưng bởi vì thế, cô đã bỏ qua một tiếng bước chân rất nhỏ khác.
\”Tôi nghĩ cô không cần biết câu trả lời đâu, thưa phu nhân.\”
Giọng nói một người đàn ông xa lạ khác vang lên từ phía cửa, Lê Sân giật mình sợ hãi, ngay lập tức quay đầu lại nhìn.
Nhưng chỉ nhìn thấy miệng súng tối om.
————–
Dietrich lòng như lửa đốt vội vã chạy về nhà, sau lưng là Hebert đang băng bó đầu đi theo.
Vừa nhìn thấy cổng lớn mở toang, trong lòng hắn đã có dự cảm không lành.
Vài món đồ trang trí nhỏ rơi quanh phòng khách, nhìn như vội vã bị xô ngã. Hắn leo 3 bậc cầu thang thành 2 bậc, một chân đá văng cửa phòng đang khép hờ.