BẠN ĐANG ĐỌC
– Tên truyện: Ve Sầu Mùa Thu
– Tác giả: Mậu Sơn
– Số chương: 56 chương chính phiên ngoại
– Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành
– Tình trạng edit: Đã hoàn thành
– Editor: WangFengg
– Beta: WangFengg
– Nguồn: qt
-Thể loại:Đam mỹ, hung ác nham hiểm…
\” Rầm.\” Chu Minh đặt mạnh đồ uống ở trên bàn Văn Chiêu.
\”Làm gì vậy! Cái bàn có thù oán gì với mày à?\”
Chu Minh dùng tay gõ gõ cái bàn của cậu:\”Đi xem bảng xếp hạng thành tích đi.\”
\”Không đi.\” Văn Chiêu để mũ trên bàn, lấy điện thoại ra.
\” Hừ, không được, mày nhất định phải đi.\” Chu Minh cười đắc ý, nói thêm :\”Nói không chừng đây là học kỳ cuối cùng tao bao mày đồ uống đó.\”
Văn Chiêu không muốn đi nhưng cậu bị túm lấy đi xem bảng xếp hạng.
Đã có rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, họ nhốn nháo vươn cổ lên nhìn.
\” Nhiều người quá! Tao không muốn xem.\”
Chu Minh túm cậu: \”Không được, nếu mày thua mày phải mời tao đồ uống cả học kì. \”
\”Được rồi.\” Văn Chiêu lười nhác vẫy vẫy tay ý bảo Chu Minh ra xem đi.
Chu Minh chen vào trong đám đông, Văn Chiêu đứng ở đằng sau chờ Chu Minh. Tự nhiên một đôi tay đặt lên vai cậu, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp:\” Tới xem thành tích à?\” để lại một trận tê dại.
Văn Chiêu quay đầu lại thấy mặt Giang Thăng gần trong gang tấc, Văn Chiêu hoảng loạn lui về phía sau hai bước.
Chu Minh chạy tới đánh vỡ không khí xấu hổ, ôm lấy Văn Chiêu một cái:\” Đệt mẹ đệt mẹ, môn toán của mày đúng là xếp thứ nhất rồi kìa.\”
Giang Thăng nhìn chằm chằm hai tay trên vai Văn Chiêu, mặt không nhìn ra cảm xúc.
Văn Chiêu nghiêng mặt thấy ánh mắt Giang Thăng, cậu gạt tay Chu Minh trên người mình ra cười nói:\” Tao đã đoán được rồi.\”
Chu Minh lại nhìn nhìn Giang Thăng trước mặt, xấu hổ mà nói: \”Đã quên cậu lần này không được môn toán xếp thứ nhất, xin lỗi nha người anh em!\”
Giang Thăng cười nhạt, đi tới gần Văn Chiêu nhìn thẳng đôi mắt cậu:\” Chúc mừng nhé!\”
Văn Chiêu bị hắn nhìn không được tự nhiên tùy ý gật gật đầu.
Chu Minh còn ở một bên nói không ngừng nghỉ, không ngờ mình lại thua cuộc.
Mu bàn tay Giang Thăng cùng mu bàn tay cậu cách rất gần nhau, thỉnh thoảng lại chạm nhau. Văn Chiêu có thể cảm nhận được Giang Thăng dùng ngón tay cọ cọ cổ tay cậu, hắn dùng đầu ngón tay xoa mạch đập trên da thịt khiến cậu khẩn trương nuốt nước miếng.
Chu Minh than thở: \” Nhờ kết quả này tao lại phải mua nước uống cho mày cả một học kì rồi.\”
Văn Chiêu ho khan một tiếng, cậu đưa tay về phía sau, lòng bàn tay ngứa ngáy khiến cậu nhíu mày, cậu quay đầu liếc xéo Giang Thăng.


