[Edit-H Văn] Giày Ba Lê – Chương 3 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 3 lượt xem
  • 3 tuần trước

[Edit-H Văn] Giày Ba Lê - Chương 3

(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 3 Mì xào ♥
Edit: Vũ Quân

Tô Việt nổi điên trên giường là chuyện bình thường, Hứa Thanh Giai ngủ dậy là quên ngay.

Điều giá trị nhất của tòa nhà cũ nát này có lẽ là hướng của nó. Hứa Thanh Giai ngơ ngác nhìn ánh sáng mờ nhạt trên rèm cửa một lúc mới đứng dậy mặc quần áo, cô kéo rèm ra, đối diện với cây long não cao lớn sinh sôi dưới ánh nắng xán lạn.

Sắp 12 giờ trưa rồi, Tô Việt hẳn đã đi làm thêm, cũng không biết buổi trưa anh có về không.

Cô đi đến phòng bếp, trong nồi có cháo, bên cạnh còn đặt chà bông và dưa muối. Cô không biết sử dụng bếp gas nên định múc cháo ra hâm lại trên bếp điện. Còn chưa tìm được cái bát thích hợp cô đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cửa sắt mở ra, sau đó là tiếng ném chìa khóa lên mặt tủ.

Bóng dáng Tô Việt xuất hiện trước cửa phòng bếp, hai người nhìn nhau, anh nhướng mày, cười nói: \”Ngủ đến bây giờ à?\”

Hứa Thanh Giai không lên tiếng, cô tìm được chiếc bát inox, cháo trong nồi bị cô múc ra sạch sẽ, vừa vặn cho khẩu phần của một mình cô.

Tô Việt đi vào, căn bếp không lớn liền trở nên nhỏ hẹp: \”Ra ngoài đi, tôi mua mì xào cho em rồi, để cháo đấy tôi ăn.\”

Hứa Thanh Giai nhìn anh nhận lấy cái bát, nhẹ giọng nói: \”Anh đi rửa tay trước đã, để em hâm lại cháo cho anh.\”

\”Tôi không kiều quý như thế đâu.\” (dễ hỏng, quý giá, được nâng niu, chiều chuộng) Anh lười nhác trả lời. Vào mùa hè, ăn cháo nguội còn thoải mái hơn.

Mì xào mua ở cửa hàng trong làng đại học, có địa chỉ cố định, chủ quán đẩy một chiếc xe con, mì xào bỏ dầu và muối sau đó đóng gói trong hộp cơm dùng một lần. Tuy nhìn thế nào cũng là loại rẻ tiền nhưng chủ quán cho rất nhiều, hương vị cũng cực kì ngon.

Từ trước đến nay Hứa Thanh Giai bị trong nhà quản thúc nên không ăn đồ ăn vỉa hè, sau khi quen biết Tô Việt cô mới được khai sáng thế giới mới.

Thậm chí cô còn hơi nghiện đồ ăn vặt này.

Cô không thích đũa dùng một lần nên lấy đôi khác. Chiếc bàn vuông dựng dựa vào tường, vừa là bàn học vừa là bàn ăn của hai người. Hứa Thanh Giai vừa ngồi xuống, Tô Việt đã mang theo bàn tay đầy nước và bát cháo không hâm nóng kia lại đây.

Hứa Thanh Giai ăn rất chậm, Tô Việt đã ăn hết cháo mà cô còn chưa ăn được một góc mì. Hứa Thanh Giai hơi do dự, cô hỏi anh: \”Hay là em lấy cái bát múc ra hai người ăn nhé?\”

Trước đây cô chỉ có thể ăn chưa đến một nửa bát mì nhỏ, còn lại đều do Tô Việt giải quyết, việc này đã trở thành thói quen.

Tô Việt dựa vào lưng ghế xem tin tức trên điện thoại: \”Không cần, em ăn trước đi, ít một cái bát thì lát nữa đỡ phải rửa.\”

Hứa Thanh Giai ngẩn ra: \”Em cũng có thể rửa bát mà.\”

Tô Việt nâng mắt lên, cười nhạo nói: \”Sau đó lại làm vỡ một cái bát của nhà tôi?\”

\”…\”

Tô Việt thấy cô đỏ mặt, tâm trạng trở nên rất tốt, anh giục cô: \”Được rồi em ăn nhanh đi.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.